HinDu lặng đi không nói gì, nó vẫn đang đắm chìm trong những suy nghĩ hạnh phúc của bản thân nên không hề để ý đến sắc mặt HinDu lúc này thay đổi liên tục. Tử hồng hào đổi sang đỏ rồi lại đổi sang trắng, sau cuồi đổi sang xám và lạnh lùng gỡ hai tay nó ra:

_Cô thôi đi! Cô làm tôi thấy thật ngứa mắt!

Rồi HinDu bước đi một cách nuối tiếc: “Tại sao mình lại vui thế nhỉ?”. Nó ngồi phịch xuống hụt hẫng, một giọng nói trầm vang lên:

_Hóa ra người em thích là HinDu!

Nó giật mình, một khuôn mặt thân quen xuất hiện từ sau những tán cây. Gương mặt Yoon Min xám lại, đôi mắt đau thương nói:

_Tôi là thằng ngốc! Tại sao lúc đầu tôi lại không nhận ra điều đó?

_Yoon… Min… anh làm sao thế?

Bỗng nhiên trái tim nó nhói lên như có thứ gì đó rất sắc nhọn khắc lên. Tại sao Yoon Min lại như thế? Tại sao mũi nó lại thấy cay cay đến vậy? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?

_Tôi nằm ở đâu trong trái tim em? Em xem tôi là ai? Anh trai? Bạn thân? Hay chỉ là một tên đáng ghét, xấu xa và tự phụ?

Nó xem anh là gì? Đầu nó như nhận thức ra được điều gì đó rất quan trọng. Rốt cuộc từ trước đến giờ nó xem anh là ai? Nó ghét anh, nhưng trong lòng nó lại cảm thấy vui vui khi gặp anh. Bạn thân? Nó chưa bao giờ nghĩ hắn là một người bạn cả. Anh trai? Trong lòng nó thật sự không muốn xem anh lả anh trai của mình. Anh là ai?

Trong đầu nó cứ lặp đi lặp lại câu hỏi mà bản thân không thể nói rõ câu trả lời đó. Hai người cứ nhìn nhau như thế, chợt Yoon Min cười chua chat:

_Tôi hiểu rồi! Không cần em trả lời nữa!

Yoon Min bỏ đi như người vô hồn. Nó muốn nói gì đó, muốn làm gì đó mà nhát thời bản thân nó vẫn chưa nghĩ ra, cứ đứng đó rồi khóc.

*********

_Han Ji Min! Thì ra là cô ở đây! Tôi tìm cô từ sang đến giờ. Tại sao lại không vào học mà nằm ở đây? Hả? – Jea Joong đá vào chân nó một cái rõ đau, nhưng nó vẫn nằm bất động ở đó. Không động đậy, mi mắt vẫn không chuyển động. Jea Joong ngạc nhiên:

_Chuyện gì thế này? – Hắn quỳ xuống đỡ đầu nó gối lên đùi hắn. Vẫn còn thở.

“Phù! May quá” Gương mặt nó đỏ ửng và nòng hổi. Sốt rồi!

_Cô là đồ đầu heo hả? Tại sao mắt lại sưng húp thế kia? Trời ơi cô khùng mất rồi!

Hắn vội vã bế nó chạy đến phòng y tế. Tin tức đó được cái học sinh khác nhìn thấy chụp hình lại, buôn chuyện với nhau… chỉ trong 10 phút sau đã đến tai Yoon Min và HinDu, nó nhanh như sóng điện thoại vậy.

*********

Nó mơ màng mở mắt. Tại sao mắt nó lại nặng trịch thết này? Sao mắt không thể mở ra được? Tay nó cử động theo bạn năng sờ mọi thứ xung quanh. Có cái gì đó nhô lên, hai bên nó láng mịn như một chiếc lá. Bên dưới vậy nhô đó có cái gì đó nóng nóng, mềm mỏng. Rốt cuộc nó đang chạm vào cái gì mà lạ thế nhỉ? Đột nhiên vật mềm mỏng đó tách ra làm hai, một giọng nói cất lên:

_Cô tỉnh rồi à?

Nó nhăn mặt lại. Thì ra là miệng của tên Jea Joong:

_Sao tôi lại không mở mắt được?

_Nó sưng như hai củ khoai thế kia làm sao à mở được?

_Khi nào thì hết?

_Hai ngày sau sẽ đỡ hơn, một tuần sau thì khỏi.

_Lâu vậy sao? Tôi không thể để Hwang Woo Chin một mình được.

_Cô làm ơn đi! Có đến ba thằng theo nó không rời một giây nào, làm sao mà xảy ra chuyện gì được?

_Tôi không tin! Đáng lẽ Go Kang Gook phải lợi dụng cơ hội này tấn công tôi chứ? Tại sao lại im hơi lặng tiếng như thế?

_Có tôi nhúng tay vào thì tên nào dám hại cô? Cô quên tôi là ai hả?

Nó mím môi, rõ rang là hắn ta đang âm mưu gì đó mà? Trong lòng nó rất bất an và lo lắng:

_Nhưng mà… cậu nhất định phải theo sát Hwang Woo Chin. Nếu Hwang Woo Chin xảy ra chuyện gì thì… cậu biết thỏa thuận chứ?

_Tôi biết chứ. Thì mạng đổi lấy mạng, như thế là được chứ gì?

_Tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play