“_Chị Yu Ri! – gương mặt thằng bé trắng bệch chạy đến.

_Woo… Woo… Chin… không phải vậy đâu… bố mẹ không phải…

_Baba, mama gọi hai chị em mình về gắp kìa, nhanh lên chị!

Thằng bé cầm tay Yu Ri chạy như bay về nhà.

Một người phụ nữ cầm một túi đồ đợi chúng trước sân đang định dẫn chúng nó đi. Đột nhiên ngoài sân có tiếng xe rất lớn chạy đến. Bà vội vã dẫn chúng xuống nhà kho, nơi chỉ có cái cửa sổ thông lên mặt đất.

_Hai con… hãy ở đây, đừng đi đâu cả… đừng gây tiếng động… - bà ấy sợ hãi nói không thành câu.

_Mẹ!

_Ta… yêu các… con… nhất định… các con phải sống…

Nói đoạn bà lao đi bỏ lại 2 đứa bé đang khóc nức nở, chúng ghé mắt lên cửa sổ nhìn ra ngoài. Một đám người mặc áo đen túm lấy bố mẹ chúng, học dí súng vào đầu hai người đó. Bỗng nhiên:

_Đùng… đùng…

Họ ngã xuống, gương mặt đầy máu loang khắp sân…”

Nó giật mình ngồi dậy, tay nó run lên vì sợ hãi. Nó lại mơ thấy giấc mơ đó. Không! Lần này khác, nó linh cảm cò điều gì đó rất đáng sợ sắp tới.

“Once upon a time…” – Chuông điện thoại nó reo lên, là một số lạ. Nó áp tai vào giọng lấp bấp:

_A… a… lô…

_Han Ji Min! Cô thua rồi! Ha ha ha ha ha…

Gương mặt nó tái mét, giọng nói đó lạnh lùng và đáng sợ.

_Ai… ai đó?

_Ha ha ha ha ha! Về nhận xác người me thân yêu của mày đi! Tút tút tút…

Nó hoảng hốt la lên:

_ALÔ! ALÔ!

HinDu vừa giật mình tỉnh dậy thì nó đã lao như tên bắn ra khỏi phòng. Nó vừa chạy, vừa gọi cho Tể Tướng phu nhân nhưng vẫn không ai bắt máy.

“Không! Mẹ! Mẹ không được xảy ra chuyện gì!”

_Ji Min! Han Ji Min! – Tiếng HinDu vang vọng khấp khách sạn làm Yoon Min cũng giậc mình choàng tỉnh: “Han Ji Min? Lại xảy ra chuyện gì sao?”

Nó vẫn mặc bồ đồ ngủ ào đến quầy tiếp tân:

_I want to back Korea! Now! (Tôi muốn trở về Hàn Quốc! Ngay bây giờ!)

Bộ dạng nó như con sói lên cơn, hung dữ và sẽ giết chết bất cứ ai cản đường nó. Cô tiếp viên đây sợ hãi không dám nói gì. HinDu giữ nó lại:

_Có chuyện gì? Han Ji Min bình tĩnh nào!

“Once upon a time…” – Là số lạ đó. Nó run rẩy:

_Cô… cô muốn gì?

_Ha ha ha! Mày không cần sợ hãi như thế đâu! Tao đã chuẩn bị vé máy bay cho mày rồi, cứ lên phòng mày mà lấy! Chúc vui vẻ! Ha ha ha ha ha!

Nó lại chạy nhanh hết sức có thể lên phòng. Quả là có một tấm vé máy bay trên bàn. Nó cầm lấy và không suy nghĩ nhiều chạy ngược xuống bắt một chiếc taxi.

“Còn 30 phút nữa máy bay cất cánh!”

_Han Ji Min! – HìnDu cũng chạy theo nó nhưng ra đến cửa thì không biết Yoon Min từ đâu lao ngay vào chiếc taxi khác:

_Bám theo xe taxi đó!

Vừa đặt chân đến sân bay, hắn đã hiểu mọi chuyện sắp xảy ra liền gọi điện cho mama đòi về nước ngay đêm nay. Không nghi ngờ gì, chính phủ Pháp không phải là một người ke kiệt liền cấp cho hắn một chiếc trực thăng riêng. Han Ji Min lao ngay vào quầy soát vé thì bị hắn giật mạnh kéo nó đi không quên quay lại giải thích:

_Trực thăng sẽ nhanh hơn!

Hai người chạy như bay về chiếc trực thăng đậu sẵn trong sân bay. Nó như người dở sống, dở chết hối hả lao lên trực thăng. Chiếc trực thăng cất cánh. Nó thấp thõm lo âu tự trách mình: “Đáng lẽ mình không nên ở lại đây! Đáng lẽ sau vụ tai nạn đó mình không nên cố chấp cãi lời mẹ, mình nên về nhà cùng mẹ. Tất cả là do mình, do mình!” Nó bật khóc, chiếc điện thoại không ngừng gọi về nhà nhưng bị Yoon Min giựt phắt khỏi tay nó:

_Đang ở trên cao, không được xài thứ này! Nói tôi nghe có chuyện gì?

Nó run rẩy hai tay nắm vào nhau cố che giấu cảm xúc nhưng hắn giữ khuôn mặt nó nhìn vào mắt hắn hỏi lại lần nữa:

_Nó cho tôi biết, đã có chuyện gì xảy ra với em?

Nó lúng túng sợ sệt:

_Mẹ… mẹ… đang gặp nguy hiểm… tôi phải cứu bà ấy…

Nó bật khóc, hắn ôm nó vào lòng và vỗ lưng an ủi:

_Được rồi! Chứng ta sẽ đến Hàn Quốc vào sáng mai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play