Thứ năm, như đã hẹn, An đến công ty "VinaSmile". Thắng - người phụ trách của cô đưa cô hai kẹp văn bản dày, cầm đến nhức cả tay:
- Đây là hai dự án mà công ty sắp ra triển khai ở bên Anh. Em hãy cố gắng đến thứ năm tuần sau phải hoàn thành. Ok?
An gật đầu không nói:
- Không còn việc gì nữa. Em có thể về. - Thắng nở một nụ cười xã giao.
- Chào! - Câu chào của An như thể nếu không phải người lớn tuổi hơn cô có lẽ còn chả buồn nói.
Ngày đầu tiên nhận việc cũng là ngày đầu An đi tập ở Hàn Thủy.
Bước vào võ đường, An mới để ý phong cách nội thất ở đây. Là phòng tập nên đồ đạc không có nhiều chỉ có hai hàng ghế ngồi được ngăn cách bằng bình nước, góc phòng có treo một cái đồng hồ. Ngoài phòng tập thì còn phòng thay đồ và phòng dụng cụ. Trong phòng thay đồ có cả phòng tắm với tủ để đồ. Phòng dụng cụ cất những bộ giáp bảo vệ và dụng cụ tập luyện. Cơ sở vật chất khá tốt. Nhưng điều đặc biệt ở võ đường này đó là bên trong kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và Hàn Quốc pha lẫn hiện đại. Nó tạo được cái riêng, không xấu chút nào. An tò mò muốn biết ai là người ra ý tưởng này và vì sao.
An vận võ phục trắng muốt, cổ và đai đen rất nổi bật, ở ức còn có lô-gô của Teawondo, tóc buộc cao đuôi ngựa.Cô đứng trước mặt của hơn ba mươi người, hàng chục con mắt, lớn có, trẻ có, bằng tuổi có. Họ ngồi khoanh chân, hàng lối ngay ngắn chờ Phong giới thiệu:
- Cả lớp, đây là Linh An, người mới của chúng ta nhưng cô ấy đã tập Taewondo và đạt đến cấp đai đen nhị đẳng rồi.
Sau lời giới thiệu đó, cả lớp nhao nhao lên như kiến vỡ tổ. Những câu hỏi tới tấp bay đến như muốn xuyên thủng lỗ tai An. Cô nhíu mày khó chịu:
- Mọi người có thể bình tĩnh không? - Giọng nói trầm lạnh vang lên, đôi mắt bạc ánh lên tia lạnh lẽo quét một lượt gương mặt từng người một. Mọi người lập tức im bặt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng ruồi bay. Phong kinh ngạc nhìn An - Tôi sẽ trả lời câu hỏi của từng người một. Mỗi người chỉ được hỏi một câu. Bắt đầu từ cậu.
An chỉ vào cậu con trai trông bằng tuổi ngồi đầu hàng:
- Cậu tập Teawondo mấy năm rồi?
- 3. - An cũng ngồi xuống, đáp.
- Chị bao nhiêu tuổi rồi?
- 16.
- Sao mắt em lại màu bạc thế? Em đeo kính xác tròng sao?
- Cậu chọn một đi. Cậu hỏi tôi hai câu rồi.
- Vậy thì Em đeo kính xác tròng hay sao mà mắt em lại màu bạc thế? - Hỏi rồi tên con trai đó nhe răng ra cười.
An khẽ nhếch khóe môi, thầm khen tên này thông minh:
- Không! Tôi là người lai.
Cứ thế, dần dần An cũng trả lời hết các câu hỏi. Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên trong một buổi An phải nói nhiều như thế. Điều đó là cô khó chịu.
- Thầy đố cả lớp biết: Linh An là ai? - Phong nở một nụ cười tinh nghịch.
Nghe xong câu hỏi, An giật mình nhìn Phong. "Có lẽ nào anh ta đã biết thân phận của mình? Không thể nào! Nhưng anh ta có ý gì khi hỏi câu ấy?..." An hồi hộp, tim bỗng chốc đập thùm thụp như muốn nhảy ra ngoài. Còn cả lớp ai cũng ngơ ngác trừ tên con trai "thông minh" ban nãy:
- Hoàng Linh An - quán quân hạng cân hai năm liên tiếp trong giải Teawondo trẻ toàn quốc gần đây nhất, là tuyển thủ xuất sắc của Teawondo thế hệ mới. Đúng chưa anh Phong?
An nghe hắn nói, sự ngạc nhiên hiện rõ mồn một rồi quay ra nhìn Phong đợi câu trả lời. Cả lớp thì mồm chữ A mắt chữ O cũng nhìn Phong.
- Chuẩn rồi! Ha ha! Xem ra chú cũng am hiểu đấy Quang!
Chỉ chờ có thế, An thở phào, nét mặt nhẹ nhõm. Võ đường tràn trong làn sóng âm thanh đợt hai. Lần này to hơn lần trước, như muốn vỡ đôi võ đường. An cuối cùng không chịu nổi nữa, quay sang Phong với vẻ gấp gáp:
- Đến giờ tập chưa thế?
- Qua lâu rồi. - Phong trả lời, giọng rất thản nhiên.
- Sao còn chưa tập? - An cố gắng nói to hơn tiếng nói của hơn ba chục người gộp lại.
- Vì hôm nay để chào đón thành viên mới, anh ấy cho mọi người cả buổi để làm quen. - Quang trả lời hộ.
An chỉ biết cười khổ. Nhìn An như sắp chết đến nơi, cái vẻ lạnh lùng lúc ẩn lúc hiện, Quang liền nói với Phong "rủ lòng từ bi" mà cứu An rồi đưa ra sáng kiến nhỏ. Phong cười rồi gật đầu. Vỗ tay thật to, nói thật lớn.
- Cả lớp trật tự! - Cả lớp liền im lặng. Rồi Phong quay sang hỏi An - An, em có thể thi đấu cho cả lớp chiêm ngưỡng không?
- Được thôi! - An như vớ được phao cứu sinh lúc gần chết đuối, gật đầu mà không suy nghĩ, nhưng lại lạnh lùng nói - Từ lần sau gọi tôi là Linh An.
Phong gật đầu dù hơi khó hiểu. Quay ra bảo mấy người đem toàn bộ giáp bảo vệ ra và trải nệm đấu.
An sẽ đấu bốn hiệp. Hai hiệp với Quang và hai hiệp với cô gái tên Ngọc. Mắt mọi người lập tức sáng lên đầy vẻ háo hức vì hai người này giỏi nhất ở đây.
An đang chui vào giáp bảo vệ màu xanh. Thấy vậy, Quang nở nụ cười hiền lại gần giúp cô buộc giáp. An hơi bất ngờ nhưng không phản kháng vì không ai có thể tự buộc giáp cho mình cả.
Khi Quang buộc xong, cậu quay lưng trước mặt An ý muốn cô buộc cho mình nhưng An lại làm lơ tiếp tục đeo giáp tay và giáp chân. Cậu lắc đầu cười khổ nhờ người khác.
(Ai chưa biết về giáp trong Teawondo thì tra google nhé ^^!)
An và Quang - hai con người trái ngược nhau một cách rõ rệt.
Ánh nắng chiều gay gắt chiếu qua cửa sổ. Quang đứng đó, trên tấm nệm thi đấu màu xanh dương, nét mặt dịu dàng, nụ cười vô cùng ấm áp, rực rỡ hơn mặt trời ngoài kia. Khoác lên mình bộ giáp bảo vệ đỏ càng làm cho người ta khó dời mắt. Ngũ quan tinh tế lúc nào cũng hấp háy ý cười. Còn An như một tảng băng di động. Cái nóng oi ả cũng không thể nào làm tan chảy được. Đôi mắt bạc lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Quang làm cậu thoáng nổi da gà. Giờ Quang đã biết một trong những ưu thế lớn của An chính là hàn khí trên người và cảm giác làm đối thủ của cô nó như thế nào.
Phong hô khẩu hiệu chuẩn bị, An và Quang đối đứng đối diện nhau, Quang đưa tay ra bắt nhưng An không hề phản ứng lại nên cậu rút về cười ngượng.
Khẩu hiệu bắt đầu vang lên, An và Quang nhún nhẹ nhàng trên ức chân, tay thả lỏng. Hai người họ cứ vậy không ai ra chân. Quang thi thoảng làm vài động tác giả. Cậu thấy lạ khi An cứ nhìn chằm chằm vào cậu, đặc biệt là vai và eo.
Phong cảnh cáo hai người đang phòng thủ tiêu cực. Nghe lời cảnh cáo, Quang vội vàng ra chân - một cú đá tạt. Chỉ chờ có thế, An xoay người đá hậu. Đòn đánh như búa tạ giáng trúng ngực Quang. Cậu lùi ra sau vài bước trước tiếng "Ồ!" của mọi người. Tỉ số 1-0. Hai người tiếp tục trận đấu. Lại lần nữa, Quang để lộ sơ hở. An vọt người lên không đá ngang trúng đầu cậu. Tỉ số 3-0.
Quang nói với Phong là cậu không đấu nữa. Phong tuyên bố An thắng. Nghe vậy, nét mặt và ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo đến khác thường, giọng nói trầm nhưng không mất đi sự trong trẻo:
- Tôi không công nhận trận này! - Mọi người đang ngạc nhiên lại càng ngạc nhiên hơn trừ Phong và Ngọc vì họ biết đây không phải là trận đấu ven toàn.
Trong giờ nghỉ giữa trận, Ngọc mặc bộ giáp đỏ, đến chỗ Quang đang ngồi ở ghế:
- Anh nhường cậu ta? - Ngọc hơi nhướn mày lên hỏi
- Anh không có. - Quang thờ ơ đáp.
- An còn chối! Rõ ràng cú đá ngang đó không thể KO* anh được.
- Thì sao chứ? - Quang nhìn An uống nước gần đó.
Ngọc nhìn theo ánh mắt Quang, lửa giận trong lòng dâng lên ngùn ngụt, những lời định nói không hiểu sao cứ nghẹn ở cổ họng, không phát ra được. Tay Ngọc nắm chặt đến mức trắng bệch không một giọt máu:
- Anh...Cô ta....!
Quang lại không để ý đến Ngọc, lặng lẽ đứng dậy đến gần chỗ An, đôi môi cong lên một đường cong tuyệt mĩ. Ngọc chột dạ. Giờ thì đến môi cô cũng như sắp ứa máu. Hàm răng trắng sáng, thẳng đều cắn mạnh một cách không thương tiếc lên môi dưới. Cô không cam tâm. Từ nhỏ cô đã lớn lên bên Quang, là thanh mai trúc mã của Quang. Cô đã yêu Quang mười năm rồi, yêu từ khi cô còn là một đứa trẻ suốt ngày nũng nịu đòi quà. Vậy mà Quang chưa bao giờ nhìn cô trên phương diện một người con gái. Trong lòng Quang, tên cô luôn đi theo hai từ "em gái". Haha! Thật nực cười! Cô còn không bằng một đứa con gái Quang mới gặp chưa đầy một tiếng.
Chỉ điều đó thôi, Ngọc đã không muốn sống cùng một bầu trời với An rồi. Phải rồi! Yêu càng nặng, đau càng sâu.
*KO là khi đối thủ gục trên sàn sau mười giây mà không thể tiếp tục thi đấu thì sẽ thắng mà không liên quan đến điểm số.
- Linh An! Anh nghe danh em đã lâu nhưng không ngờ lại được gặp, tập cùng và thi đấu thử nữa. Anh rất vui! - Quang vẻ mặt hào hứng, nụ cười tươi rói. Cá là có khá nhiều nàng ở đây chết vì cậu.
- Anh vui nhưng tôi không. Ngược lại thấy thật tồi tệ. - An nhìn Quang, đôi mắt bạc xoáy sâu vào đáy mắt cậu.
Quang sững người, nụ cười trên môi lịm tắt:
- Sao......?
- Anh khinh thường tôi đến mức không muốn đấu với tôi sao?
- Không phải thế....! - Quang không thể giải thích lí do. Chính xác hơn là không biết tại sao mình lại làm thế. Chỉ là lúc đó, cậu không muốn An....đau.
- Thái độ của anh nó nói thế. Tôi cứ nghĩ anh thông minh như vậy phải biết đùa giỡn với đối thủ là coi thường khả năng của họ chứ? - An nhướn mày, môi nhếch lên khinh bỉ.
Quang cứng đờ người bao nhiêu câu nói không phải bị nuốt trôi xuống hết dạ dày. Cậu nhìn An, giọng buồn rầu:
- Anh xin lỗi nhưng thật sự anh không có ý xem thường em. Xin lỗi em!
An không nói câu nào, xoay người bỏ đi.
Trận đấu của An và Ngọc, An thắng 5-2 - tỉ số áp đảo nhưng thật sự cô không hề thấy vui một chút nào.
*****
Về đến nhà, tắm rửa xong, An lập tức ôm chiếc laptop, lao đầu vào công việc. Những ngón tay thon dài, trắng trẻo gõ lia lịa trên bàn phím. Cô miệt mài đến mức quên luôn cả thời gian và cái bụng đói meo. Mãi lúc sau, cô Vân lên gọi An mới để ý đến thời gian - 6h 20.
An uể oải ngồi dậy mới phát hiện lưng mình mỏi muốn gãy hết cả. Vươn vai, cô nhìn xuống tệp văn bản. Cô dịch được một nửa tệp một rồi. Đến tối là xong một tệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT