Ông Nam đang trò chuyện với một vài đối tác thì một nhân viên khách sạn tiến đến, nói gì đó với ông. Ông cười gian manh, quay qua nói vài câu nữa với các đối tác sau đó rời đi. Ông đến chỗ ông Minh ở quầy bar, hai người nói chuyện gì đó xem chừng rất vui vẻ. Âm thanh ồn ào chỉ có thể nghe loáng thoáng "Nơi tổ chức" và "Nhà thiết kế riêng".

Bỗng nhiên tất cả đèn trong khách sạn vụt tắt chỉ còn duy nhất ánh đèn huỳnh quang nơi sân khấu. Mọi người có chút nhốn nháo sau đó hướng ánh mắt về nơi có ánh sáng. Từ trong cánh gà đi ra, một cô gái với nước da trắng hồng bạch ngọc, vận một chiếc váy trắng tinh khiết, toát lên vẻ thanh tao, thoát tục. Cổ váy tròn, đính trên vai phải là mảnh vải trắng mỏng dài ngang khuỷu, nơi thắt lưng là đai lưng bản to bó sát tôn lên vòng eo mềm mại. Đặc biệt chân váy được thiết kế theo kiểu trước ngắn sau dài. Chiều cao 1 mét 70 được nâng lên nhờ đôi giày cao gót trắng. Suối tóc đen óc buông hờ hững hai vai, mái bằng trước kia đã biến mất, để lộ vầng trán cao cao. Lấp ló trong làn tóc là đôi khuyên tai mặt trăng bạc và dải lụa buộc nơi cổ. Mắt cô bị bịt bởi một chiếc khăn trắng. Nhìn cô như thiên thần hạ trần, trong sáng, không nhiễm bụi thế tục. Theo sau cô là một chàng trai vận âu phục. Gương mặt tuấn mỹ như được chạm trổ bởi những nghệ nhân trên trời. Âu phục làm cậu trở nên đĩnh đạc. Nhưng chiếc khuyên tai chim ưng bạc làm cậu có phần nghịch ngợm. Mọi người bên dưới chăm chú nhìn hai người họ bước ra, mê đắm trong từng cử chỉ của họ. Dường như chỉ cần một cái khua tay nhấc chân thôi cũng toát ra khí thế khác người.

Hai tay Quân đặt trên vai An, khẽ đẩy cô về phía trước:

- Chúng ta đi đâu vậy???

- Đến rồi!! Nhưng đừng tháo khăn vội.

Quân chuyển qua đứng trước mặt An, lấy ra trong túi một cái hộp nhỏ màu đen. Những người phía dưới cùng phóng viên hô lên một tiếng khi nhìn thấy vật trong chiếc hộp. An nghe vậy, lo lắng hỏi:

- Xung quanh có chuyện gì??

- Tháo khăn ra thì em sẽ biết!

An từ từ tháo khăn. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là gương mặt tuấn mỹ đang tươi cười của Quân. Quân đánh mắt xuống dưới, nụ cười trở nên ngượng ngùng. An nhìn theo ánh mắt Quân. Chính giây phút nhìn thấy chiếc nhẫn bạc có chữ AQ nạm kim cương lấp lánh, An liền bất động. Thật lâu sau thấy An không phản ứng, Quân hơi nâng cằm cô lên thì phát hiện, gương mặt xinh đẹp đã đẫm nước mắt. Một tay cầm chiếc hộp, một tay vội vàng lau nước mắt cho An, Quân dần cuống lên dỗ An:

- Ấy, đừng khóc mà!! Em khóc xấu quá đi!! Từ lúc nào em trở nên nhạy cảm quá vậy?? Còn chưa tới nội dung chính đã khóc như vậy rồi!! Anh còn nghĩ nghe anh nói xong, em mới khóc chứ!!

Cố gắng ức chế dòng nước mắt, An nghẹn giọng nói:

- Nói đi!! Em muốn nghe anh nói!

Quân cười một tiếng, nói:

- Anh biết, sớm muộn gì J.A.M cũng về tay em, Chim Ưng sẽ về tay anh. Nhưng mà em biết đấy, hai ông bố có ý định thống nhất tập đoàn song sinh. Một tập đoàn không thể có hai chủ tịch được. Để cho đơn giản, chúng ta cũng hợp nhất đi, ha??

An cười cười:

- Không, không có chút thành ý, đầy chất chính trị! Không đồng ý!!

- Aiza!! Sao vợ có thể tàn nhẫn hành hạ chồng như vầy nè!!!!!!

An trừng mắt nhìn Quân:

- Không nói cũng không sao, đừng xưng hô vợ chồng nữa!!!

Quân nghiêm nghị nói:

- Nói!! Phải nói chứ!! Để có thể bế được em về nhà thì phải nói chứ!! - Dừng một chút, cậu liền nói - An này, em thật là một cô gái siêu cấp lạnh lùng nha!! Đến "Hoàng tử lạnh lùng" là anh đây cũng kém vài bậc. Con em sau này chắc chắn cũng trở thành một tảng băng di động. Vậy nên nếu em không chê, anh sẽ hợp tác em cùng nuôi dạy con. Nếu muốn, giờ có thể đi ký hợp đồng (ý nói giấy chứng nhận kết hôn đó mà :D )

An nén cười đến đau bụng, nhưng vẫn cố làm mặt nghiêm nghị:

- Không đồng ý!! Khét mùi kinh doanh!! Em cho anh cơ hội cuối.

Quân thở dài, ho khan 2 tiếng, ôm lấy mặt An, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, nói:

- Nghe kỹ nhé, anh chỉ nói 1 lần này thôi!! Anh thấy cả hai chúng ta đều không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài. Điểm yếu của anh, nước mắt của anh, những khoảnh khắc anh yếu đuối nhất, em đều đã thấy. Anh nghĩ, em cũng thế. Nước mắt của em, điểm yếu đuối của em, những lúc em yếu đuối, nhu nhược nhất, anh đều thấy cả. Anh yêu em!! Thật sự rất rất yêu em!! Lúc em bị bắt cóc, tim anh thật sự thắt chặt đến nghẹn thở. Lúc em đau khổ khi bị quá khứ dày vò, anh thật sự chỉ muốn ôm em thật chặt, bảo vệ em khỏi những nỗi đau. Lúc em vì cứu anh mà bị đánh, dù là thương nhẹ nhưng anh thật sự muốn giết sạch bọn chúng. Lúc em bị giam lỏng dù rất muốn cứu em nhưng anh đành bất lực. Lúc đó anh nghĩ, chỉ cần em an toàn thì tốn bao nhiêu lâu cũng được. Lúc em bị tai nạn, tim anh dường như ngừng đập, anh không nhớ đã đưa em đến bệnh viện như thế nào, lúc đó, đầu anh một mảng tối đen, chỉ biết gọi tên em. Lúc biết em phải sống thực vật, anh đã nguyện ý chờ đợi, chỉ cần em tỉnh lại thì dù là lúc hai chúng ta đều đã 80, anh cũng nguyện ý đợi. Lúc em bỏ đi không nói một câu, em dường như bốc hơi trong cuộc sống của anh, anh đã như một tên điên chỉ có em trong đầu, điên cuồng đi tìm em từ thành phố này đến thành phố khác, bỏ học, sai người lật từng ngóc ngách từ khu ổ chuột đến đô thị phồn hoa. Lúc chắc chắn em đã không còn trên đất nước nhỏ bé hình chữ S này nữa, anh đã quyết định để em bay đến bất cứ đâu em thích, chỉ cần cuối cùng em quay về bên anh. Khi đưa ra quyết định đó, anh chỉ còn là một cái xác di động không hơn kém. Cuộc sống tuần hoàn lại tẻ nhạt như thế. Bây giờ, gặp được em rồi, nhìn thấy em rồi thì dù có phải đánh đổi bằng cả Chim Ưng, anh cũng quyết không buông tay. Để khóa trụ em chỉ còn cách duy nhất, em sẽ lấy anh chứ??

Mọi người đang rưng rưng cảm động trước tình cảm của Quân, đồng thời nín thở chờ nghe câu trả lời của cô tiểu thư băng lãnh. Đèn flash liên tục lóe lên, chụp cận cảnh, gương mặt đẫm nước mắt của An. Cô ôm chầm lấy Quân, ghì cậu thật chặt đến khi cánh tay dần thấy vô lực. Cô nức nở khóc như một đứa trẻ. Chỉ biết ôm Quân mà khóc, nước mắt nóng hổi rơi vào áo cậu. Ông Minh thầm nghĩ, An đã thay đổi thật rồi. Không còn là cô bé lạnh lùng nhưng yếu đuối, mạnh mẽ nhưng vẫn cần bảo vệ nữa. Bây giờ nhiệm vụ của ông đã hoàn thành, Quân sẽ thay ông tiếp tục chăm sóc An.

Bên dưới, ai ai cũng cảm động. Các cô gái đã biết, tại sao Quân không bao giờ để ý tới mình. Biết rằng trước đây luôn tự hỏi mình có điểm nào không bằng An là điều rất thừa thãi. Giờ họ đã rõ, mình không thể nào bằng nổi 1/1000 của An. Đặc biệt, họ sẽ không bao giờ được Quân yêu sâu đậm đến thế.

Quân ôm An thật lâu, rồi cất tiếng hỏi:

- Lấy anh, nhé??

An gật gật đầu thật mạnh như thể sợ Quân không biết. Trên không trung, có hai người mang đôi cánh trắng muốt của thiên thần dần hiện ra. An ngạc nhiên sau đó mỉm cười:

- Hai người đã đến!! Hãy nhìn xem, giờ đây và cả sau này nữa, con thật sự rất hạnh phúc!!!

Bà Nguyệt và Dũng nắm tay nhau nhìn An mỉm cười, rồi cùng nhau biến mất. Không cần lo nữa rồi, không cần lo cho cô bé này nữa rồi!!

An nhắm mắt, cười mãn nguyện, lẩm bẩm:

- Con, thật sự rất hạnh phúc!!!!

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play