An vừa bước vào nhà, còn chưa kịp chớp mắt thì ông Minh đã từ đâu lao đến, nắm hai vai cô:

- Con đi đâu thế An?? Biết bố lo lắm không?? Điện thoại thì không liên lạc được.

- Con xin lỗi! - Nhất thời An không biết phải nói gì, chỉ biết đến ba chữ ấy.

- Con không sao là tốt rồi. Con đã đi đâu? - Ông Minh bỏ tay ra, đứng thẳng người như tra khảo nhưng đầy quan tâm.

- Con bị lạc. - Có đánh chết An cũng không thể nói cô suýt tai nạn được. Bố cô sẽ làm ầm cả thành phố này lên mất.

- Lạc?? - Ông Minh nghi hoặc nhìn An.

- Con phố đó trước kia không có. Phố S hay sao ấy.

Ông Minh "À" một tiếng. An thật khâm phục khả năng nói dối của mình. Khi An đi đến chân cầu thang, ông Minh liền gọi lại:

- Từ từ đã! Con có khách.

An hơi ngẩn ra. Bước vào phòng khách. Ánh đèn huỳnh quang làm con người ấy tỏa sáng gấp vạn lần nhưng cũng làm hiện lên vẻ tiều tụy cùng mệt mỏi. Nhìn người con trai đẹp đẽ ấy, trong lòng An lạnh lẽo đi vài phần:

- Tìm tôi???

Thấy An, Quân đang ngồi trên bộ sofa đắt tiền liền lập tức đứng phắt dậy. Cậu chưa bình phục hoàn toàn nên làm động tác đột ngột như vậy không thể tránh hơi choáng váng. Thấy Quân hơi loạng choạng bám vào thành ghế, An nắm chặt tay, cố kìm nén cảm xúc muốn lao đến đỡ cậu. Cô lạnh lùng buông câu nói không có vẻ gì quan tâm:

- Không cần đứng dậy.

- Chúng ta cần nói chuyện. - Sau khi đã ổn định, Quân nói

- Tôi không biết là giữa tôi và anh có gì để nói.

Nghe An nói "tôi và anh" trong lòng Quân dâng lên một nỗi chua xót. Nghe cuộc đối thoại loáng thoáng vẻ căng thẳng, ông Minh chỉ có thể lờ mờ đoán ra hai người giận nhau, còn nguyên nhân thì ông không biết:

- Hai đứa cứ nói chuyện đi nhé. Bố lên phòng trước.

- Không cần đâu. Con và anh ta không có gì để nói cả. Con mệt rồi! Con lên trước.

Khi bóng An đã khuất sau cầu thang, Quân bất lực ngồi phịch xuống ghế sofa, đưa tay lên vò vò đầu như để trút mọi khó chịu. Ông Minh cũng thở dài ngồi xuống. Nhìn kỹ Quân một lúc rồi lên tiếng:

- Cháu kể chú nghe xem có giúp gì được không?

Im lặng một lúc, Quân kể lại toàn bộ sự việc đã diễn ra bằng giọng đều đều hết sức bình thản như là không phải chuyện của mình. Hoàn toàn trái với hành động vò đầu khi nãy.

- Đúng là cháu không hề đẩy cô ấy ra nhưng cháu thề là cháu không đáp trả nụ hôn đó.

- Người cần nghe cái này không phải là chú.

- Nhưng cô ấy không cho cháu cơ hội giải thích.

- Chú hỏi cháu một câu thôi: Cháu có thích An không?

Không một giây suy nghĩ, Quân gật đầu rất dứt khoát. Ông Minh cười cười rồi nói tiếp:

- Xét về thái độ của An thì đến 90% là con bé thích cháu. Nhưng cái chính là bây giờ hai đứa không là gì của nhau cả.

Là người thông minh, Quân thừa hiểu hàm ý của ông Minh. Cậu gật đầu với một ý tưởng hoàn hảo trong đầu.

*****

Buổi sáng, An thức dậy sau giấc ngủ có hai tiếng đồng hồ, thời gian còn lại cô dùng để trăn trối nhìn lên trần nhà. An uể oải bước vào nhà vệ sinh, đồng thời cảm nhận tiết trời hôm lạnh hơn bình thường làm da gà cô nổi từng trận. Ngoài trời vẫn còn tối om, An nhìn đồng hồ. Hơn 6h mà 8h mới học. Cô cũng chẳng muốn trở lại giường nữa. Dù có nằm đấy, cô cũng chỉ đắm đuối ngắm trần thôi.

An ngồi trên bậu cửa sổ, vô lực dựa vào tường nhìn ngắm bầu trời mỗi lúc một sáng hơn. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, mãi cho đến khi, nhìn thấy một chiếc xe Lamborghini màu đen đỗ trước cùng chủ nhân chiếc xe. An bỗng nhiên cảm thấy cần nghiêm túc suy nghĩ về cảm xúc cô dành cho Quân. Cảm xúc của cô với Quân trở nên khác đi từ đợt cô bị bắt cóc và càng rõ rệt hơn khi Quân tai nạn. Nó mất kiểm soát từ hôm qua. An nhận ra rằng trước đây cô không hề có cảm giác như vậy, kể cả với Dũng.

Nhìn thấy An ngồi trên bậu cửa sổ đang nhìn ra chỗ mình, Quân nở nụ cười tươi rói, xua tan đi hết khí lạnh cùng u ám xung quanh. Cậu rút điện thoại nhắn nhanh dòng chữ "Em xuống đi. Anh đợi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play