Tôi nhận ra điều đó, khi ánh mắt hai người họ chạm vào nhau lần đầu tiên, hay cái cách mà Duy nhìn cô ấy, cười với cô ấy khi hai người ở cùng nhau trong quán ăn Việt Nam đó!
Tôi cũng thích Duy thích từ lâu lắm rồi, từ mùa hè năm 15 tuổi khi tôi sang Mỹ để nghỉ hè!
Nhưng chưa bao giờ Duy nghĩ tới chuyện thích tôi, mặc dù có lần tôi vu vơ hỏi anh ấy: “Có thích con gái Mỹ không ?” thì anh ấy bảo rằng: “Không, vì anh luôn mơ về một cô gái Việt Nam với những nét đẹp dịu dàng” Tôi lại bảo: “Thế mang nửa dòng máu Việt thì sao?” Anh ấy không nói gì chỉ khẽ cười thôi!
Tôi vẫn luôn hy vọng cho tới ngày nào đó, anh ấy sẽ để ý tới tôi, vì vẫn chưa thấy cô gái Việt Nam dịu dàng nào xuất hiện trong cuộc đời anh ấy cả. Tới khi anh ấy gặp Lưu Ly, và bắt đầu để ý tới cô ấy. Thì khi đó tôi biết mình không còn cơ hội nữa rồi!
Yêu thương là những điều tự nhiên nhất, nó không thể bị ép buộc, nếu như bạn cố níu kéo, cố giành giật và giữ lấy, thì sau cùng kẻ thất bại, kẻ đau khổ nhất vẫn là chính bản thân bạn mà thôi! Thất bại, sai lầm lớ nhất của người con gái đó chính là cố theo đuổi một chàng trai không yêu mình, không hề thuộc về mình.
Ban đầu tôi cũng đau khổ lắm, tôi không thể thôi nghĩ về họ được, tôi không giống Lưu Ly, tôi mạnh mẽ nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc để che giấu đi những yếu đuối ở trong lòng mà thôi. Và khi đó, tôi đã bỏ đi, tôi nghĩ rằng mình cần tới một nơi nào đó, một thời gian thôi đủ để tôi có thể quên đi và chấp nhận, tôi sang New York, rồi tới Miami. Để Lưu Ly có thời gian ở bên cạnh Duy.
Thật lòng yêu một người là mong muốn người đó sẽ được hạnh phúc. Tôi cảm thấy vui khi nhìn thấy họ đi bên nhau, nắm tay nhau, trao cho nhau những cái nhìn say đắm nhất. Và tôi nghĩ rồi câu chuyện của họ sẽ đi đến hồi kết một cái kết hạnh phúc và vẹn toàn…
Nhưng…đôi lúc bạn không thể hiểu được quy luật vần xoay của cuộc đời, và tình yêu cũng không bao giờ nằm ngoài quy luật đó.
Tôi đã thấy họ gặp nhau và cãi nhau vì một chuyện nào đó, Lưu Ly khóc, Duy cũng vậy. Duy ôm lấy Lưu Ly như không muốn để vuột mất cô ấy, nhưng cô ấy đã phù phàng gạt bỏ vòng tay anh, rồi quay lưng bước đi một cách vô tình, cô ấy bước đi, chẳng hề ngoảnh lại, bỏ anh ấy chơi vơi giữa những những nỗi đau. Tôi thấy anh ấy gục xuống, ước gì tôi có thể chạy ra đỡ lấy anh, ôm lấy anh!
***
Tôi chẳng biết giữa hai người họ đang xảy ra chuyện gì nên tôi đã tới gặp Lưu Ly, khi đó cô ấy đang ngồi trầm ngâm bên khung cửa, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài không gian trắng xóa một màu
- Sao cậu lại đối xử với Duy như thể- Tôi trách Lưu Ly- giữa hai người cos chuyện gì sao? Nói cho tớ biết đi…Lưu Ly?
- Cậu đang trách tớ đấy ư? Lưu Ly nói nhưng vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài chẳng thèm để ý tới cảm xúc của tôi
Và tôi dịu giọng:
- Tớ chỉ thương Duy thôi!
- July à- Lưu Ly quay sang nhìn tôi- có những chuyện tớ không thể nói…không thể!
- Không thể chia sẻ với tớ, chẳng phải trước đây ở Việt Nam cậu vẫn hay chia sẻ với tớ đó sao? Có chuyện gì thì nói cho tớ biết đi Lưu Ly- Tôi nài nỉ Lưu Ly!
Bỗng Lưu Ly lặng im cúi mặt xuống, và nói:
- Tớ sẽ về Việt Nam!
- Về Việt Nam? Cậu điên sao? Tôi ngạc nhiên la lên