- Ohio ít người Việt sinh sống, hiếm thấy cô gái xinh đẹp nào như cháu thường tới cái góc nhỏ của Việt Nam nay- Ông ta nhìn xung quanh quán và nói.
Tôi mỉm cười!
- Cháu tên là Lưu Ly phải không?
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao bác lại biết tên cháu?
- Ta là ba của Duy! Ông ta đáp
- Bác…bác là ba Duy? Tôi ngập ngừng hỏi
Ông ta liền gật đầu!
- Cháu và Duy là bạn đúng không?
- Dạ…cháu quen biết cậu ấy từ khi mới đến đây rồi!
- Ra vậy…Đôi mắt ông ta cứ xoáy sâu vào tôi, cho tôi cảm giác ngờ ngợ!
Rồi ông ta nhìn ra ngoài khung cửa sổ nghĩ ngợi một điều gì đó. Tôi thì vẫn lặng im!
- Ta còn biết chuyện của hai đứa…Ông ta nói tiếp
- Chuyện…chuyện gì ạ? Cháu không hiểu?
- Chẳng phải Duy nó rất thích cháu hay sao? Nó đã nói với ta như vậy!
- Cháu? Tôi ngập ngừng chẳng nói nên thành lời
Ông ta lại lặng im, lặp lại hành động như trước đó, rồi chậm rãi nói từng lời:
- Duy nó sinh ra và lớn lên ở Ohio này, nên ít nhiều nó cũng bị ảnh hưởng bởi lối sống ở đây…Đôi khi nó suy nghĩ rất bộp chộp, không thể ý thức được những việc mình đang làm và sẽ làm…Đôi khi nó hành động y như một đứa trẻ vậy, chưa thực sự chín chắn lắm…
Tôi ngắt lời ông ta:
- Dạ cháu hiểu!
- Sau khi ra trường cháu sẽ về Việt Nam? Ông ta hỏi tiếp…
- Cháu sẽ về Việt Nam!
- Duy chưa bao giờ về Việt Nam, ta nghĩ nó sẽ không hợp với Việt Nam…cuộc sống ở đây…có lẽ tốt hơn cho nó nhiều!
- Dạ
- Ta biết là cháu hiểu…nên ta nghĩ rằng rồi mọi chuyện sẽ phải dừng lại ở đây thôi, như vậy thì sẽ tốt cho tất cả. Duy là đứa không dễ gì từ bỏ nhưng ta nghĩ cháu…
- Cháu hiểu rồi ạ- Tôi ngắt lời ông ta lần nữa!
- Cảm ơn cháu rất nhiều!
Nói rồi ông ta đứng dậy đi về phía bà chủ, tươi cười chào bà rồi bước ra thẳng cửa, đi về phía con phố nhộn nhịp!
Khi ra khỏi quán đó ông không về thẳng nhà ông vòng qua hồ Erie và ngồi đó. Ông lặng lẽ rút điếu thuốc ra từ trong bao, châm lửa và rít từng hồi!
Ông không còn cách nào khác ngoài việc sẽ phải tới gặp Lưu Ly, ông biết điều đó sẽ gây tổn thương sâu sắc cho cô gái nhỏ nhắn đó.
Nhưng vì con trai ông, vì tương lai của nó ông phải làm như vậy. Dù cái giá phải trả là sự đau khổ, sự căm hận của con trai nhưng ông vẫn phải làm…vì nó, vì yêu thương nó!
Sau khi nó thành đạt, tới một lúc nào đó ông sẽ rời khỏi đây và đi đến một nơi thật xa!
***
Có lần tôi đọc một cuốn truyện nào đó nói về tình yêu. Tôi không nhớ rõ tên tác phẩm và tên tác giả, nhân vật chính trong câu chuyện đó là một cô gái luôn trốn chạy những nỗi đau, không bao giờ dũng cảm để đối mặt với nó…cho tới một ngày cô ta không đủ sức để trốn chạy nữa, bởi càng trốn chạy thì những vết thương đó như nứt thêm ra, nong rộng ra…đớn đau khôn cùng.
“Em phải nghĩ tới ba và cả anh nữa chứ. Anh và ba không thể mất em”
…
“Em nên biết nếu em xảy ra chuyện gì thì ba liệu có sống nổi không?”
…
“Mẹ đã…”
“Anh này…? Tôi đã phải ngắt lời anh
…
“Em mệt mỏi lắm rồi…Em muốn về Việt Nam”
“Lưu Ly…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, cầu xin anh
Khi đó, sự im lặng bao trùm lên cả hai anh em tôi. Anh không bác bỏ ý kiến của tôi nữa, anh chỉ ôm chặt tôi vào lòng. Như thể sợ mất đi cô em gái bé bỏng của mình.
Bóng tối đã bao trùm lên trong tôi! Đâu còn hy vọng nữa!