Cô tan việc, trở về nhà chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, đột nhiên điện thoại reo lên:
“Alô?”
“Hi!!! Có muốn biết gì hay không???”
“???” Chi Ngọc ngớ người. Con điên nào rảnh thế mà phá điện thoại người ta vậy?!
“Là tôi. Lương Nhã Vi!!!”
“Có gì ko???” Thì ra là con điên gọi thật đấy!
“Ko!!!! Chẳng qua là ‘tốt bụng’ muốn giúp cô tìm hiểu chút gì gọi là sự thật thôi!!!” Cô ta ko muốn tiếp tục trò chơi này nữa.
“Cô làm ơn nhìn rõ nhân tình thế thái một tí xíu nhé!!! Cái từ ‘tốt bụng’ được nhả từ miệng cô ra làm ô uế công lý đó!!!!!”
“CÔ!!!!!!!!!!!!”
“Sao? Gì???”
“Muốn biết sự thật về người chồng tốt bụng của cô ko hả???”
“...” Cô im lặng. Một điều gì đó đã hiện ra rất rõ nhưng cô ko có can đảm thừa nhận.
“Muốn biết? 7h tối nay, Warm! Nhớ nhé!!!”
Xong thì cúp máy. Cô ngẩn ra đó.
****************Sunflower
7h, Warm.
“Có gì nói lẹ lẹ lên đi!!!” Cô ko chút thiện cảm quăng một câu. Lương Nhã Vi cười gian xảo đưa một tập văn kiện cho cô xem. Quan trọng là tập văn kiện này y như cái mà chị hai cô đã đưa cho xem vậy!!!
“...” Cô á khẩu.
“Sao??? Nhìn quen ko??? Nhìn cho kỹ vào! Nhớ cho kỹ vào! Xem xem Lâm Tịch đã tài ba sử dụng chiêu thức nào để cô ngoan ngoãn ký tên vậy?!!!” Lương Nhã Vi dương dương tự đắc, nhìn gương mặt trắng bệch của cô mà thấy lòng thoải mái lạ lùng.
Cô bàng hoàng nhìn xấp giấy ấy, ko còn biết phản ứng gì, chỉ biết quay cuồng trong ký ức:
“Chi Ngọc! Em về rồi à?! Có mệt lắm không???”
...
“À! Dạo này thấy em hơi mệt mỏi nên anh hầm canh cho em ăn này!!!”
...
“Ko có! Ko có âm mưu mà!!!...Haizz...Dù gì cũng là lỗi của anh. Là anh sai, là anh ko nên bỏ em lại một mình ở cái nên lạ hoắc như thế, là anh ko nên bỏ em bơ vơ như vậy! Xem như anh chuộc lỗi nhé?!”
...
“À! Anh quên mất!!! Chị em đưa cho anh cái này bảo em ký vào đây!!!”
Lâm Tịch!!!!!!!!!!!!!! Hóa ra anh luôn lừa gạt tôi!!!!!!!!!!!!!!!
“Bị shock lắm hả??? Còn tự hào về anh ấy nữa ko?! Tôi đã bảo mà!!! Anh ta chả yêu thg gì cô đâu. Cô có biết ai là người hại chết mẹ anh ấy ko???...Chính là...cha của cô đó!!!” Nói xong, Nhã Vi ngửa mặt cười hả hê. Tay vịn ly cà phê của cô run rẩy.
Là mình đang nằm mơ phải ko???
“NÓI XẠO!!!!!!!!!!!!” Cô hét lớn, giật lấy túi xách và văn kiện chạy đi thật nhanh ra ngoài.
Ko cần biết đi đâu hết!!! Ra khỏi chỗ này là được!!!
Chạy thật nhanh trên phố, cô ko biết đã vượt qua bao nhiêu con đường, không biết đã chạy bao lâu, cũng ko hay mình đã bỏ qua biết bao ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình rồi!!!
Cô nhớ tới từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng thay đổi trong lời nói, hành động của anh đối với cô...và giận bản thân tại sao dễ tin người như vậy!!!!!
Cắm đầu cắm cô chạy, cô ko cách nào bình tĩnh nổi...và tất nhiên cũng ko phát hiện đại lộ mình sắp băng qua đèn đỏ đã bật sang đèn xanh!!!
*************Sunflower
Kétttttttttttttttttttttttttttt!
Một chiếc xe màu bạc nhấn phanh gấp, tiếng phanh xe vang lên chói tai làm cô hoàn hồn.
“Đi đứng kiểu gì vậy hả con nhỏ khùng kia? Muốn tự tử thì về nhà nhảy vào bồn tắm hay đập đầu vào miếng tàu hủ mà chết!!! Đừng có lao đầu ra đây báo đời giùm người ta cái!!!”
“Nhìn xinh quá cơ! Sao khi ko muốn chết vậy?”
“Chắc bị bồ đá đó bây!!! Thằng nào con mắt dán trên chân mày vậy trời???”
Bla bla...
Nhiều người vây quanh cô, nhìn cô vs ánh mắt ‘ko-thể-nào-ngạc-nhiên-hơn!”
Cô chạy biến khỏi nơi đó.
...
Chạy tới lúc mệt lả, cô gắng gượng lê thân vào công viên gần đó ngồi nghỉ. Tự nhiên chạy chi cho mệt vậy trời???
“Dám gạt tôi?!!!” Cô bấu lấy, bứt mấy cọng cỏ ấy lên. Cơn giận đã tiêu giảm hơn một nửa.
Bây h có lẽ cô ko muốn tin cũng ko được, vì sự thật đã rành rành ra đó còn gì!!! Hắn ta là lợi dụng cô.
...
Lúc này là 8h tối, công viên ko nằm ở trung tâm của thành phố nên rất vắng vẻ, cô còn nghe được cả tiếng dép cọ xát mặt đất và cả tiếng côn trùng rít lên nữa cơ!!! Ko gian yên tĩnh đến ma quái!!!
Cha của cô làm mẹ hắn chết, nên bây giờ cho dù ông ta đã ko còn sống trên đời nhưng hắn vẫn muốn lấy cái tập đoàn ấy ư??? Hắn cưới cô tất cả là vì cái tập đoàn đó??? Hắn đối xử tử tế vs cô cũng vì tập đoàn??? Vậy nếu ko có tập đoàn Silver thì cô là cái gì hả?????
Một cảm giác khó chịu như có ai đang siết cổ mình trỗi dậy, đôi mắt cô bị phủ một lớp nước mỏng manh, bàn tay run rẩy ko ngừng, sự yên tĩnh này làm cô thấy bản thân bức bối lạ lùng.