“Chị Sam!!!” Một tiếng người gọi vang. Ko cần quay lại cô vẫn biết là ai:
“Gì hả Ken?”
“Anh chồng chị đi đâu mất rồi???” Thở hổn hển, Ken vừa ôm ngực thở vừa nói.
“...”
Cô im lặg. Hắn ta có chân, đi đâu là quyền của hắn, cô có tư cách gì mà can thiệp chứ!!!!
*************Sunflower
“Chị Sam?!”
“Sáng sớm hắn đã vọt đi đâu mất tăm rồi!!! Ai da... Ken à! Cậu biết ở đây còn chỗ nào ms không? Đi mãi một chỗ chán chết mất!!!”Mặc dù trong lòng hụt hẫng ko thôi nhưng cô nhanh chóng cười lên tươi tắn.
Rất may, Ken cũng là người thuộc dạng chuyện nhiều lại còn nhiều chuyện!!!
“Biết! Biết nhiều nữa là khác!!! Chúng ta cùng đi nhé!!”
“Ừm!!!”
Ở một địa điểm khác, Lâm Tịch rầu rĩ ngồi nhìn văn kiện mà đầu óc cứ trôi thẳng qua bên Canada. Haizzz...
“Trời đất!!!” Vuốt mặt lại, Lâm Tịch ko khỏi than ngắn thở dài.
“Gì nữa hả má?!” Lâm Tịch chán nản, suy sụp, ko muốn đôi co vs con nhỏ này nữa!!!
Lương Nhã Vi ko quan tâm đến cách xưng hô kỳ cục của anh mà tiếp tục bằng cái giọng nhão nhoẹt:
“Ủa? Vợ anh đâu???”
“...Cô ta chết dí ở nhà rồi!!!”
Có câu ‘chuyện xấu ko đồn ra ngoài’, việc cãi cọ linh tinh này càng tốt nhất ko nên nói, đặc biệt là nói cho con nhỏ nhiều chuyện Lương Nhã Vi này!!!
“Chậc! Lần trước chưa kịp bàn bạc gì thì anh đã lăn ra ngủ, bà vợ chanh chua nhà anh công nhận vip thiệt! Anh mới ngủ có tí xíu thì cô ta đã phóng ngay tới, đã thế còn vác nổi anh về nhà!!! Hay!!!”
Lâm Tịch lười nói, liếc nhìn Nhã Vi một cái. May cho nó là Dương Chi Ngọc ko phải người vô lý, ko thì bây h nó nằm viện ở đâu mất rồi!!! Mà phiền thật, phải chi Chi Ngọc đánh cô ta một trận để bây h anh khỏi phải phiền thế này!!! Haizz...
“Ủa? Sao anh ko nói gì đi???”
Đập bút xuống bàn, anh nhìn cô ấy vs ánh mắt bực bội:
“Nè!!! Cô có biết đây là công ty của tôi không??? Đừng có vào đây mà nói chuyện như họp chợ. Có muốn trăn trối, hấp hối điều gì thì nói cho lẹ đi rồi biến! Lòng vòng, loanh quanh hoài!!!!”
“Được rồi! Giỡn chơi chút cho ko khí bớt ngột ngạt thôi!!! Hihi...Chúng ta vào chủ đề chính nhé?!”
Lâm Tịch nghe câu đó thì giống như ngừng thở, mắt hướng lên, nhìn chăm chú vào cô ấy.
“Nói đi!”
“E hèm! Anh có phải đã thương Dương Chi Ngọc rồi ko???” Nhã Vi cười. Lâm Tịch trố mắt:
“Chủ đề chính đâu???????”
“Đó! Em mới nói xong rồi!!! Anh thương Chi Ngọc chứ gì?!!!”
“...Ai nói! Cô nằm mơ chắc!!!” Lâm Tịch lảng tránh.