Đầu óc Dương Chi Ngọc rỗng không. Muốn la cũng không cách nào la lên được. Không phải cô căm ghét gì, nhưng, cô muốn lần đầu tiên là tự nguyện.
Định nhào lên cắn anh như khi nãy, nhưng, anh thông minh đã chuẩn bị trước, né ra chỗ khác. Cắn hụt, cô tức tối muốn cắn lại nhưng anh kịp thời nhét khăn vào miệng cô. Ngoại trừ ‘ưm, ưm...’ mấy tiếng, cô hoàn toàn không thể nói được gì.
“...ét...anh!!!” (Ghét anh!!!) Cô lắc đầu lia lịa, không ngừng giãy giụa. Bất chợt...tiếng điện thoại reo lên.
“Mặc kệ nó!” Lâm Tịch với lấy di động của cô, đập nát. Cô chỉ biết trợn mắt nhìn. Tự nhiên trong lòng có cảm giác mình thật vô dụng.
“Ưm...ưm...” Cô như muốn nói điều gì, nhưng anh không quan tâm. Lâm Tịch đem áo của cô thoát ra...
“ƯM!!!!!!!!” Cô cố gắng la lớn nhưng cái khăn chết tiệt cứ ngăn lại. Trí thông minh quay về, Dương Chi Ngọc bật dậy, ỷ đầu mình hơi cứng liền đập cái bốp vào trán anh. Dẫu có hơi đau đau nhưng thành công làm anh buông lỏng cô ra. Chỉ chờ có vậy, cô lao đi nhanh như tên.
Nhả cái khăn ra, Dương Chi Ngọc dùng hết sức của con nhà võ để giật đứt cái cà vạt. Khoác áo lạnh ,ngay sau đó, cô len lén men theo cửa sổ, định chuồn ra ngoài thì...
Một cái khăn màu trắng vô danh úp lên mũi, miệng cô. Dương Chi Ngọc bất giác thấy cơ thể mình nhẹ bổng. Lần cuối, cô thấy gương mặt anh cười gian trá. Biết là kỳ này khó thoát, nhưng cô vẫn cứng đầu cứng cổ, đẩy anh ra toan chạy đi.
Lâm Tịch không mất nhiều sức lực liền tóm được Chi Ngọc, bế cô quay về giường. Còn cô, giãy giụa được vài cái thì chìm vào cơn mê.
Lâm Tịch nhìn chăm chăm vào gương mặt của Dương Chi Ngọc, bàn tay cởi áo cô ra, thầm nghĩ:
Lâm Tịch nằm lên người cô, vừa hôn vừa vuốt ve làn da của cô. Bất chợt, anh thấy mặt cô ươn ướt. Ngẩng mặt lên, thấy đôi mắt nhắm lại dưới hàng mi cong cong chảy ra một hàng nước mắt. Lâm Tịch tự nhiên có cảm giác mình ác độc quá mức!!!
Ôm lấy thân hình mềm mại của cô, Lâm Tịch phân vân không biết có nên “ăn” cô hay không? Nếu như mà không “ăn”, đợi sau khi cô tỉnh lại, nhất định sẽ đề phòng anh như là ăn trộm cho mà xem. Nhưng, nếu “ăn” cô ấy thì lại thấy đáng thương quá!!!! Phải làm sao đây nhỉ???
Trầm tư vuốt ve cơ thể cô, Lâm Tịch chìm vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan”, thế này không được, thế kia cũng không xong. Haiz...
Đột nhiên trong đầu anh lóe lên một tia gian ác...
“Ê!!! Mới 6h sáng, la la hét hét cái gì thế hả???”
Bực mình! Tối hôm qua phải gần tờ mờ sáng mới ngủ được. Vậy mà lại bị con nhỏ này phá rối. Biết sớm thì ngày hôm qua anh đã “ăn” cô rồi!!!
“Đồ đê tiện này!!! Anh thực sự làm bậy với tôi hả? HẢ??????” Dương Chi Ngọc nhíu mày.
“Ừ đó! Thì sao???”
“Anh...anh...anh nói láo!!!” Dương Chi Ngọc cỡ nào cũng không tin.
Thực ra thì...đêm hôm qua quả thật Lâm Tịch không hề làm gì cô cả. Chẳng qua là muốn dọa cho cô sợ nên để cô “free” như vậy năm cạnh mình mà thôi. Bất quá, cãi nhau với cô ấy rất vui!
“Tùy thôi! Tin hay không...hehehe...là do cô mà!!!” Lâm Tịch cười mờ ám. Dương Chi Ngọc nổi quạu, đem gối nhấn đầu hắn xuống, đè lên như muốn hắn ngộp chết. Vừa nhấn gối vừa hét:
Dương Chi Ngọc đang hào khí bừng bừng, dồn hết sức lực đè anh. Đột nhiên thấy anh bất động như vậy bèn đâm ra lo lắng. Buông cái gối, thấy anh nằm ngay đơ, cô run rẩy: