Loạn rồi! Loạn rồi!!! Tại sao tên này dám hôn cô giữa ban ngày ban mặt thế hả???
Cô nâng gối định ý đồ cho hắn ‘tuyệt tử tuyệt tôn’ thì bị đầu gối hắn mạnh mẽ đè chặt lại.
Nụ hôn mê say, len lỏi dần qua từng sợi thần kinh mẫn cảm của cô. Mắt cô trợn trắng, không cách nào tin được mình vừa bị cưỡng hôn. Bàn tay to lớn của anh cố định chặt chẽ tay cô lại. Cả thân hình cao lớn của anh ép sát cô vào tường. Còn kinh nghiệm hôn??? ORZ...Nụ hôn của anh làm cho cảm thấy trời đất quay cuồng 365* luôn à!!!!
Tay còn lại, anh dần dần di chuyển đến váy cô...dần dần, dần dần vén lên, vén lên một cách chậm rãi...
Nếu có thể, cô nhất định sẽ gào tướng lên: Trời ơi!!!! Cái tên lưu manh bại hoại làm ô nhiễm bộ mặt xã hội Việt Nam kia!!!! Mi đi chết đi!!!!!!!
Thế nhưng, tình thế hiện giờ không thể nào làm cô hét lên nổi. Cái lưỡi đáng ghét của anh len lỏi khắp miệng cô, đùa bỡn vẽ một vòng lên miệng khiến cô khẽ run run!!!
Dương Chi Ngọc: Tôi thề! Tôi sẽ chém chết anh! Chém chết anh!!! Chém~ chết~ anh!!!!
**********Sunflower
Cái váy của cô dần dần bị vén lên tới hông. Có thể cô không đỏ mặt, nhưng thực ra...cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ!!!!!!!!!
Anh vẫn như cũ. Vẫn nhắm mắt cảm thụ phong vị trên cơ thể cô. Làn da mềm mại này, dáng người thon thả này khiến máu nóng anh lan tràn khắp tứ chi. Anh chỉ muốn lập tức ăn cô ngay!!!!!
Bị khó thở, mặt Chi Ngọc đỏ lừ. Đến khi anh buông ra, thả tự do cô thì Dương Chi Ngọc té sụp xuống đất. Phải mất đến 5’ sau cô mới lấy lại bình tĩnh.
Chỉnh chu lại quần áo, lại đầu tóc, cô quay sang anh, bắt đầu la:
“ANH LÀ ĐỒ LƯU MANH!!!!!!!!!!!!!”
“Ừ!” Anh không mắng lại, không nói bóng nói gió, chỉ ‘ừ’ một tiếng.
“ANH LÀ ĐỒ BẠI HOẠI!!!! DÊ XỒM!!!! KHÔNG CÓ GIÁO DỤC!!!!!!!!”
“Ừ!” Vẫn như thế.
“ANH! ANH!!! ANH...ANH LÀ TÊN ĐÁNG GHÉT NHẤT TRÊN ĐỜI NÀY!!!!”
“Ừ!”
“ANH! ANH! ANH!!! ANH...ANH...ANH NÓI GÌ ĐI!!!! ANH NGON ANH CÃI THỬ XEM!!!! CÓ...CÓ GIỎI THÌ ĐÁNH TAY ĐÔI VỚI TÔI ẤY!!!!! CHO...CHO ANH BIẾT, TÔI KHÔNG SỢ ANH ĐÂU!!!!!”
“Ừ!”
“Anh! Anh! Anh...Anh...Anh....” Cô cứng cả lưỡi. Một chữ cũng không cách nào nhả nổi. Huhu!!!
...
“Hai đứa mau...”
Dương Chi Tuyết vui vẻ, hớn hở nhào thẳng vào phòng Chi Ngọc hét lớn. Người trong phòng thì không thấy, chỉ thấy ngoài ban công. Nam thì đứng khoanh tay trước ngực, nhàn hạ ngắm nhìn trời mây, nữ thì quỳ sụp xuống nền, mặt đỏ gay không biết vì lý do gì!!!!
“Ô! Ăn cơm thôi~!!!!!”
Lâm Tịch không màng đến Dương Chi Ngọc. Reo lên một tiếng sau đó thoai thoải bước ra khỏi phòng. Cô tức đến mức chỉ muốn lập tức hóa thành ma nữ, ám chết tên khốn kiếp ấy!!!!
Sợ bị hét cho điếc tai lần nữa, cô ấy vội vã cúp máy! Hức...Có hai đứa bạn, y như đi chơi trong sở thú vậy!!!Cẩn thận có ngày chết giấc nào không hay!!!!
********Sunflower
Mộc Như Ý đang ở khách sạn, nằm trên giường, dang tay dang chân suy nghĩ một hồi rồi điện thoại cho Dương Chi Ngọc:
“Alô!”
Giọng cô khàn khàn, có vẻ như đã bị khan tiếng sau lần hét lớn hồi trưa.
Dương Chi Ngọc toát cả mồ hôi lạnh. Cũng may là giảm âm lượng đến mức nhỏ nhất, nếu không chắc phải tốn thêm tiền khám tai vì con nhỏ này!
“Tại vì nó lỡ có thai rồi! Mà cái tên ấy có vẻ như không màng gì tới nó. Tính cách nó như vậy, không biết về có bị hắn ta bắt nạt hay không?”
La cho một hồi, Mộc Như Ý cũng thấy bớt căng thẳng:
[Ừ! Nhưng mà Lam Khê đang mang thai con của hắn, chắc hắn không dám làm gì đâu!!!! Hơn nữa, hắn có tiền không? Có gia thế không? Đẹp trai không? Tính tình ra sao???]
“Cũng chưa hẳn đâu! Tôi thấy hắn ta có vẻ như không màng tới vấn đề này lắm. Nếu như Lam Khê không có con, chưa chắc gì hắn ta đã chịu cưới nó!!!!”
…
************Sunflower
Đột nhiên, cô nghe bên ngoài náo loạn cả lên. Bước ra, cô thấy đám nhân viên nữ tranh nhau tờ báo, trang bì có hình chồng cô, cũng tức là tên khốn Lâm Tịch, đang hôn say đắm con nhỏ điên lần trước!!!!!
Dương Chi Ngọc: Hừ!!! Các người chết chắc rồi!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT