Ngày mai chính là đêm ba mươi giao thừa, từng nhà đều giăng đèn kết hoa, giết gà mổ trâu chuẩn bị cúng viếng. Các cửa hàng đều đã đóng cửa, trên đường cái ngẫu nhiên hội nhìn đến người cầm theo bao lớn bao nhỏ vội vàng đi qua đi lại.
Người nào đó lười biếng nằm ở trên giường, đã thức dậy trong chốc lát, nhưng vẫn thoải mái nằm yên một chỗ không chịu đứng lên.
Nhàm chán nhìn trần nhà, thổi nhẹ mái tóc trên trán cổ khí thổi nhẹ trên trán, sợi tóc màu đen bay lên bay xuống ở trên trán.
Một bàn tay vươn qua, đầu ngón tay quấn lấy tóc mai trên trán hắn, ấm áp hơi thở đến gần, nam nhân một tay ôm hắn qua, không chút để ý hôn lên trán hắn.
“Ngô. . . . . .” Nụ hôn dừng ở trên trán, cả người đều bị người nọ hơi thở vây quanh , nam sinh phát ra cùng loại thoải mái rên rỉ.
“Ngày mai muốn hay không về nhà?” KO thản nhiên hỏi.
“Ân?” Còn chưa hồi phục lại tinh thần, Mô-za-a mang theo nồng đậm giọng mũi, lười biếng hỏi: “Về nhà của cậu hay là nhà của tớ?”
Lại nói tiếp, mình giống như còn không biết nhà của KO gia ở đâu a. . . . . .
Nam nhân xem hắn, thản nhiên nói: “Nhà cậu.”
. . . . . .”Không nghĩ trở về.”
Chọn chọn mi: “Vì cái gì?”
“Bởi vì thực phiền toái. . . . . .”
“Nga?”
Người nào đó theo dưới chăn vươn đầu ra, cho hắn giải thích nói: “Câu không biết đâu, nhà tớ rất lớn, thân thích cũng siêu cấp nhiều, nhiều đến tớ chính mình cũng nhớ không hết. . . . . .”
“. . . . . .”
“Cho nên nói, trẻ con cũng rất nhiều. . . . . .”
“. . . . . .”
“Cho nên, phải phát tiền lì xì cũng liền nhiều. . . . . .”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Cho nên tớ nói thực phiền toái thôi. . . . . .” Nam sinh dùng chăn che lại đầu, ai oán thở dài.
Nghe hắn lên án, sớm thành thói quen nam nhân trong con ngươi đen xẹt qua một tia ý cười khó phát hiện được, chính là cáng tay ôm hắn càng chặt thêm.
“Còn có. . . . . .”
Nam sinh ở dưới chăn tiếp tục buồn thanh oán giận: “Cô bảy, dì tám mỗi lần đến liền làm cho mẹ tớ bắt tớ đi xem mắt, tớ đều phiền đã chết. . . . . .”
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng loé lên, nam sinh tựa hồ còn muốn nói thêm gì đó thì đôi môi đã bị chặn lại.
Trằn trọc triền miên.
“Ô. . . . . . Ô ô. . . . . .”
******* Ta là cua đồng phân cách tuyến ********
“Linh linh linh. . . . . .” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mô-za-a theo trong chăn vươn tay ra, sờ soạng cầm lấy điện thoại: “. . . . . . Uy?”
——”Con trai, là mẹ đây, đều sắp giao thừa rồi, con như thế nào còn chưa về? Dì Ba các nàng đều nhớ con hết á, con đã lâu không về nhà rồi. . . . . .”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm liên miên cằn nhằn của mẫu thân đại nhân.
“Ách. . . . . . Mẹ, con. . . . . .” Mô-za-a trợn tròn mắt, nói quanh co : “Con không không rảnh. . . . . .”
“Không rảnh? Con đừng có nói dối, mẹ hôm qua đã gọi điện thoại đến cong ty của con hỏi rồi, bọn họ nói đã sớm nghỉ . Ai nha nha con đứa nhỏ này, liền như vậy không nghĩ gặp ba mẹ a, thật bất hiếu mà. . . . . .” Hác mụ mụ vô cùng đau đớn.
“Đừng, mẹ, ngài đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ. . . . . .” Bất hiếu tử Hác Mi đồng học nhất thời bị ngữ khí của mẫu thân đại nhân làm cho không thoải mái.
“Mẹ mặc kệ! Đêm 30 giao thừa mẹ mà không thấy con về, thì con từ này về sau cũng đừng về nữa!”
Hác mụ mụ một tiếng hà Đông sư tử rống xong, treo điện thoại.
“. . . . . . Đô đô đô”
Người nào đó cầm di động, mặc .
“Làm sao vậy?” KO dùng khăn mặt sát tóc theo phòng tắm đi ra, thấy biểu tình ngốc lăng của Mô-za-a, nhíu mày, thấp giọng hỏi.
“Mẹ tớ muốn tớ trở về. . . . . .” Mô-za-a sầu mi khổ kiểm mở miệng.
Sát tóc động tác dừng lại, đi đến bên giường, thói quen đem người nào đó ôm vào lòng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên nói: “Vậy như nàng mong muốn.”
“A?” Mô-za-a kinh ngạc nhìn hắn.
“Trở về.” KO cúi đầu nhắc lại một lần, lại thêm một câu: “Tớ và cậu cùng nhau.”
Mô-za-a đồng học chính mình cũng không biết vì cái gì hi lý hồ đồ liền mang theo KO về nhà, cùng với nói là hắn mang KO về nhà, không bằng nói là hắn đi theo KO về nhà, mua vé xe, liên hệ linh tinh đều là KO làm, hắn cứ như lọt vào trong sương mù theo sát KO lên xe, lại như lọt vào trong sương mù về tới nhà.
Tới cửa nhà, không biết vì cái gì, đột nhiên có chút khẩn trương, không yên nhìn nhìn KO.
KO nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tâm tình không biết vì sao, cứ như vậy bằng phẳng xuống dưới.
Giống như thanh âm của KO có một cỗ ma lực nào đó làm cho người ta yên tâm.
Nàng này một tiếng đem Hác ba ba cũng chiêu đến, Hác ba ba trong tay còn cầm tờ báo: “Con trai?”
Mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ba, mẹ. . . . . .” Mô-za-a mở miệng.
“Còn thất thần làm gì a, mau vào ——” Vẫn là Hác mụ mụ phản ứng mau, bật người tươi cười đầy mặt kéo qua hắn, cao thấp đánh giá, tay còn ở Mô-za-a trên mặt sờ mó rồi đến thắt lưng nói: “Ai nha, như thế nào gầy như vậy, ở bên ngoài không biết chiếu cố mình gì cả, con đứa nhỏ này. . . . . .”
Mô-za-a đỏ mặt xấu hổ bị chính mình mẫu thân đại nhân giở trò, cảm giác được phía sau bị tầm mắt của người nọ nhìn đến laa5nh cả song lưng, Mô-za-a mất tự nhiên muốn tránh thoát: “Mẹ làm gì vậy, còn có người khác ở đâu. . . . . .
Hác mụ mụ lúc này mới thu hồi tay, ánh mắt nhìn đến nhà mình đứa con phía sau, “Vị này là?”
Từ nãy giờ vẫn không nói chuyện KO nâng nâng con ngươi, cả người tản mát ra một loại hơi thở lạnh nhạt làm cho người ta không thể xem nhẹ.
“Ách. . . . . .”
“Con là đồng sự của Hác Mi.” KO thản nhiên nói, thanh âm tuy rằng không thể nói rõ nhiệt tình, nhưng rất tao nhã. Hắn vi liễm hạ con ngươi, tựa hồ đem tự thân lạnh lùng hơi thở thu liễm lại, cả người khí chất tuyệt đối tao nhã.
“Nga, mau vào mau vào, hoan nghênh a. . . . . .” Người già nhưng tâm không già Hác mụ mụ kinh diễm nhìn vị này”Đồng sự” , nhiệt tình mà đem người nghênh vào nhà.
Trong nhà treo một câu đối xuân, còn có lồng đèn đỏ treo hai bên cửa nhà, cảnh tượng một mảnh vui mừng.
Hác mụ mụ nhiệt tình tiếp đón: “Tùy tiện ngồi a, cứ coi như nhà của mình a.”
Cùng Hác ba ba chào hỏi sau, KO ở Hác mụ mụ nhiệt tình tiếp đón ngồi xuống, người nào đó líu lưỡi, lập tức lại ám nở nụ cười. Hắn còn nghĩ rằng tới nhà KO sẽ cảm thấy được có chút mất tự nhiên, không nghĩ tới. . . . . . Không khí trông rất hài hòa. . . . . .
Cái cân trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, trong lòng có chút âm thầm cao hứng, không thể nói rõ vì cái gì.
“Con trai, con vị này đồng sự tên gì a?” Hác mụ mụ hỏi Mô-za-a.
“Ách. . . . . .”
Nếu ta nói ta cũng không biết có thể hay không bị lão mẹ PIA? Người nào đó ở trong đầu nghiêm túc tự hỏi một chút.
Có điểm chột dạ mắt lé nhìn nhìn người ngồi bên cạnh.
—— Uy, mẹ tớ hỏi cậu tên gì kìa.
—— Mẹ cậu hỏi cậu, cũng không phải hỏi tớ.
Bốn mắt cùng tiếp xúc một giây, hai người đã dùng ánh mắt”Thân thiết” trao đổi xong.
Người nào đó giận trừng mắt nhìn hắn.
KO tiếp tục bình tĩnh uống trà.
Được rồi. Ngươi đừng hối hận.
Người nào đó ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi một giây sau đó nhu thuận, thân thiết giới thiệu: “Mẹ, hắn gọi tiểu Hắc.”
. . . . . .
. . . . . .
Hác mụ mụ sửng sốt một chút.
Hác ba ba tay cầm báo run lên.
KO nhíu nhíu mày, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền khôi phục lại bình thường.
Hắn nhìn nhìn người nào đó đang đắc ý, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười, liễm hạ con ngươi tiếp tục uống trà, không có ra tiếng phản bác, còn đối với ánh mắt của Hác ba ba Hác mụ mụ đang xoát xoát mang theo quỷ dị bắn về phía hắn thì hắn vẫn bình tĩnh gật đầu, tựa hồ là ở chứng thật chính mình đích xác kêu tên này.
. . . . . .
. . . . . .
“Ách. . . . . . Ta đi nấu cơm. . . . . .” Gia đình đại trù Hác ba ba buông báo ở dưới áp thấp không khí quỷ dị đứng lên.
“Mẹ đi thu thập phòng cho con, hảo hảo chiêu đãi đồng sự a. . . . . .” Hác mụ mụ vừa nói cũng đứng lên, trong lòng thán: đáng thương đứa nhỏ, đặt cái tên như vậy thật sự là đạp hư khuôn mặt kia a. . . . . . Cha mẹ của đứa nhỏ này cũng thật là sao đặt tên này cho con mình chứ. . . . . . .
Mô-za-a trong nội tâm cười trộm, trên mặt bỡn cợt nhìn người nào đó.
“Tiểu Hắc. . . . . .” Thừa dịp bốn bề vắng lặng, KO thâm tình hoán một tiếng.
KO chọn mi, vươn tay ôm chầm Mô-za-a hung hăng hôn lên môi hắn, giây lát sau lại buông ra.
“Ô. . . . . .”
Được rồi, cuối cùng vẫn là người nào đó bị giáo huấn đến hen suyễn.
Tự làm bậy, không thể sống a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT