Buổi chiều.

Mô-za-a thu thập mọi thứ xong, mặc vào áo khoác, chậm rãi đi ra công ty. Vi Vi bọn họ ở cửa cùng Mô-za-a chào tạm biệt, Ngu Công cùng Hầu Tử Tửu cũng quay về ký túc xá , chỉ còn lại Mô-za-a một người cô đơn đứng ở cửa công ty.

Mô-za-a sau khi tốt nghiệp liền một người ở bên ngoài thuê phòng ở, chính thức tự lập. Tuy nói tự do không ít, nhưng chuyện gì đều tự mình làm, nhàm chán cũng không có người để nói chuyện,. . . . . . Cũng rất cô đơn. . . . . .

Phòng thuê cách công ty cũng không xa, Mô-za-a quyết định đi trong chốc lát lại đón xe về. Hắn giờ phút này đang ở trong lòng tính toán đêm nay ăn cái gì —— đồ ăn trong tủ lạnh hình như ăn hết rồi, chút nữa đi ngang qua 7-11 phải mua thêm một ít; kem đánh răng giống như cũng dùng xong rồi, dầu gội. . . . . .

Đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình Mô-za-a không phát giác hắn đang đứng ở giữa đường. . . . . .

——”két” ——” một chiếc xe thắng cái dừng ở trước mặt Mô-za-a.

Mô-za-a hoảng sợ, kinh ngạc ngẩng đầu, khi hắn nhìn đến người ngồi ở trên xe, kinh ngạc: “KKK, KO?”

KO nhìn hắn, tay khoát lên trên tay lái, nhăn lại mi.”. . . . . . Cậu luôn luôn đều là như vậy sao?” Hắn cúi đầu hỏi.

“Cái, cái gì?” Mô-za-a như thế nào nghe cũng không hiểu KO đang nói gì, ngơ ngác liền phản xạ có điều kiện đặt câu hỏi.

KO lại nhíu mày, yên lặng nhìn Mô-za-a, cuối cùng hắn lạnh lùng nói: “Lên xe.”

Lúc này Mô-za-a nghe hiểu , nhưng hắn cũng “Tớ. . . . . .”

“Hôm nay buổi chiều, cậu lại trốn, đã là lần thứ tư rồi đấy.” KO thản nhiên nói, “Tớ khó giữ được mỗi lần đều không truy cứu.”

Mô-za-a mặt xoát cái đỏ lên. Hắn thế nhưng đều nhớ rõ, chính là không nói mà thôi. . . . . . 囧囧

Mô-za-a giống mộng du lên xe.

Ngồi vào tay lái phụ, Mô-za-a ngồi nghiêm chỉnh không dám ra tiếng, ngoài xe cảnh vật xoát xoát xoát xẹt qua, Mô-za-a ánh mắt nhìn chằm chằm xe cửa xe, yên lặng hít sâu một hơi.

Ngồi xe KO, nghĩ như thế nào đều là một chuyện thực thần kỳ. . . . . . 囧

KO vẫn không nói chuyện, hắn vốn không phải người thích nói nhiều, Mô-za-a nhìn lên kính chiếu hậu, quả nhiên có thể nhìn đến sườn mặt của KO, biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Người lái xe đột nhiên ngước mắt lên, Mô-za-a bật người đem tầm mắt theo trên gương dời đi.

KO liễm hạ mắt, cúi đầu hỏi: “Ngươi trụ ở đâu?”

Mô-za-a giống như báo cáo nói ra địa chỉ.

KO không thèm nhắc lại, ánh mắt thản nhiên nhìn chằm chằm phía trước, bắt đầu gia tốc.

Mô-za-a lại tiếp tục kiên trì bền bỉ quay đầu lại trành cửa xe.

Lúc này, đột nhiên trời mưa. Mưa tí tách tí tách đổ xuống, hạt mưa trong suốt theo kính xe chảy xuống, Mô-za-a ngơ ngác nhìn có chút xuất thần. Xe tới chỗ rẽ thời điểm, Mô-za-a đột nhiên nhìn đến một siêu thị lớn, liền nhớ tới kế hoạch đêm nay của mình, hắn hô: “KO, dừng dừng! Dừng lại một chút ——”

“Chuyện gì?”

Mắt thấy sắp qua siêu thị , Mô-za-a gấp đến độ giữ chặt KO, “Dừng xe!”

“Kétttt ——” xe phanh một cái thật mạnh, KO giương mắt nhìn hắn, nhíu mày: “Cậu muốn làm gì?”

“Ta. . . . . .” Mô-za-a vừa định mở miệng, đột nhiên nhìn đến chính mình nhưng lại đang cầm lấy tay KO, hắn cuống quít rút tay về, mặt ửng đỏ lên, xấu hổ nói: “Tớ. . . . . . Tớ muốn đi mua chút đồ. . . . . .”

KO lại nhíu mày, nhìn hắn một lúc lâu. Sau đó rốt cục thỏa hiệp, chậm rãi đem xe tắp vào lề đường, mở cửa xe.

Mô-za-a lập tức giống như được đặc xá nhảy xuống xe, hướng siêu thị chạy tới, “Tớ rất nhanh sẽ trở lại!” Hắn một bên chạy một bên hô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play