Mô-za-a một hồi đến phòng lập trình, liền lập tức chạy đến phòng giải lao uống một cốc nước lớn, thẳng đến hắn cảm giác chính mình trên mặt nhiệt độ chậm rãi rút đi, mới thả chậm động tác lại đổ thêm một ly nước, chậm rãi uống hết.
Một bàn tay đột nhiên từ phía sau vỗ vai hắn một chút: “Hác Mi!”
Mô-za-a vừa uống xong ngụm nước liền phun ra, ho mạnh không ngừng.
Vi Vi lắp bắp kinh hãi, có chút khẩn trương: “Mỹ nhân sư huynh, anh làm sao vậy?”
Hầu Tử Tửu vô tội thu hồi tay mình, biện giải nói: “Thiên địa làm chứng a, ta vừa rồi thực không sử dụng nhiều lực. . . . . .”
Ngu Công nói đùa: “Hàng Long Thập Bát Chưởng?”
Mô-za-a hết chỗ nói rồi.
Ngu Công nhìn thấy hắn sờ sờ cằm, đột nhiên quỷ dị cười xấu xa: “Hay là —— là vừa rồi KO đối với cậu làm cái gì?”
Phốc! Mô-za-a lại phun ra.
Hầu Tử Tửu: “! ! Hay là thật sự bị Ngu Công nói trúng rồi? !”
Mô-za-a vỗ bàn đứng lên: “Đây là bịa đặt >﹏ “. . . . . .” Một bên Vi Vi đột nhiên có điểm cẩn thận mở miệng: “Chính là, cái kia. . . . . . Mỹ nhân sư huynh, anh vừa rồi mặt thực hồng 诶. . . . . .”
Trầm mặc.
Trầm mặc một cách quỷ dị.
Mô-za-a trên mặt biểu tình đọng lại .
“Tam tẩu, ngay cả em cũng sáp vô chọc anh. . . . . .” Hắn dùng ánh mắt thương tâm nhìn Vi Vi, ngữ khí bi thương nói.
“. . . . . .” Vi Vi im lặng, tiếp thu ánh mắt ai oán của Mô-za-a, làm cho nàng cảm thấy được chính mình có cảm giác vừa phạm tội.”Mỹ nhân sư huynh. . . . . . >o “Mi ca!” Một thanh âm đột nhiên vang lên, hướng Mô-za-a chào hỏi.
Mô-za-a nhìn lại, là A Thích. A Thích cầm trong tay một xấp văn kiện, đang hướng về bọn họ đi tới.
Đi đến trước mặt, A Thích hướng Ngu Công bọn họ gật đầu thăm hỏi sau, cầm trong tay một xấp văn kiện giao cho Mô-za-a, “Mi ca, cho cậu.”
Mô-za-a tiếp nhận, theo bản năng hỏi: “Đây là cái gì?”
A Thích cười đến thực vô tội: “Văn kiện này là phần báo cáo tiến độ công tác mấy ngày nay của phòng lập trình, vừa rồi KO làm cho tớ giao cho của cậu.”
Ngu Công cả kinh: “KO? !”
Hầu Tử Tửu thấu tiến đến xem văn kiện, tấm tắc nói: “Thực săn sóc a. . . . . .”
Mô-za-a đột nhiên ngây ngốc cảm thấy được tay cầm văn kiện có điểm run, hắn hỏi: “KO vì cái gì không chính mình giao cho ta. . . . . .”
A Thích mỉm cười: “Cậu ấy nói cậu nhất định sẽ không hy vọng cậu ấy tự tay đưa cho cậu.”
Mô-za-a mặc .
“Vì cái gì?” Vây xem quần chúng ba người tổ nghi hoặc .
A Thích cười cười, từ từ nói: “Tớ nghĩ, nhất định là bởi vì Mi ca rất thẹn thùng đi, nhìn đến KO lại đây hắn sợ chống đỡ không được.”