Tôi thay đồ và đánh răng xong thì thấy thằng Ân vẫn cứ ngồi đó, nhìn cái tướng uể oải không chút sức sống của nó mà cảm thấy buồn lây. Tôi giục nó:
_Ân, đi ngủ đi, phải biết bảo vệ sức khỏe cho mình chứ, Ân cứ ủ rủ như thế để được cái gì?
_Lại đây nào.
Tôi nói với cái giọng hơi bực mình, nó vẫn ngồi ì đó. Tôi bước lại gần và ôm lấy nó như một người anh đang cố dỗ dành thằng em tội nghiệp. Tôi muốn dùng hơi ấm của mình xoa dịu phần nào nỗi đau của thằng bạn. Tôi ôm chặt nó vào lòng, dùng tay kéo đầu Ân tựa vào vai mình. Vai của nó tựa vào ngực tôi. Tôi cảm nhận hơi thở của Ân và có một cảm giác rất ấm áp, thật sự thoải mái. Hoài Ân vòng tay ôm chặt lấy lưng tôi và nghẹn ngào.
_Tui có tội tình gì mà ông trời nỡ lấy đi tất cả của tui vậy hở Huy? Tui khổ lắm có biết không? Bây giờ tui không thể suy nghĩ được là sắp tới tui sẽ làm gì và sẽ sống ra sao? Lòng tui đang rối bời vì số phận mà ông trời đã cho tui. Hức...hức.
_Huy có biết là mơ ước của tui là những điều rất bình thường nhưng không bao giờ tui có được, ông trời đã không ban cho tui dù đó là những ước mơ hết sức nhỏ nhoi.
Tôi cảm thấy lòng mình nóng ran, tại sao số phận của Ân lai đáng thương đến như vậy, tôi biết nó đã kiềm chế rất nhiều và bây giờ là lúc bộc phát tất cả những ấm ức mà nó đã kiềm nén bấy lâu. Tôi thật xấu hổ khi mà tôi sống trong vật chất đầy đủ, cha mẹ thì yêu thương cưng chìu mà tôi lại ăn chơi lêu lỏng. Còn nó, thiếu thốn về mọi mặt nhưng nó vẫn chịu đựng cho tới hôm nay và tôi cảm nhận được nó đang nép mình vào một góc thật khuất, thật tối trong tâm hồn nó. Tôi thật sự tò mò, tôi muốn biết những ước mơ mà nó cho là nhỏ nhoi nhưng không lúc nào nó có được.
_Ân hãy giải tỏa hết đi, giải tỏa nỗi lòng để thoải mái hơn, hay coi như Huy là ông trời hen? chịu không?
Tôi nhìn thằng Ân, nó không nói gì nó ngồi đó một lúc và nó bắt đầu lấy tay đấm thùm thụp vào ngực tôi.
_Tại sao vậy? ông trả lời tôi đi? Tại sao những gì tôi cần, tôi ao ước không những ông không cho mà còn lấy bớt đi của tôi là tại sao?
_Người ta nói ông luôn là người công bằng nhưng ông có công bằng với tôi không? Tôi ước được dù chỉ một lần được làm nũng với cha mẹ, tôi muốn được họ ôm tôi vào lòng và an ủi tôi những lúc tôi cần, nhưng ông đã nhẫn tâm cướp đi cha mẹ của tôi.
_Tôi muốn cảm nhận sự ấm áp của tình cha, tình mẹ nhưng đã lần nào tôi có được đâu. Ngay cả trong giấc mơ cũng không có, tôi hoàn toàn chẳng có một kí ức nào về ba mẹ cả.
_Như vậy ông cho là ông công bằng hay sao, lúc nào ông cũng thiên vị với tôi. Và bây giờ, ông cũng đã cướp luôn người thân duy nhất của tôi, tôi hận ông, TÔI HẬN ÔNG...
Tôi ôm nó vào lòng và xoa nhẹ đầu nó như vỗ về, cảm thông, mắt tôi không còn nhìn rõ được xung quanh, tôi cố kiềm nén những giọt nước mắt cứ chực trào ra bất cứ lúc nào. Tôi đau đớn cho số phận của nó. Nhìn nó đau khổ mà tim tôi như ngàn mũi kim đâm xoáy vào. Tôi không kiềm nén được nữa, tôi xiết nó thật chặt và nói trong nghẹn ngào:
_Ân đừng nói nữa, tui biết hết rồi, tui xin Ân đừng nói thêm lời nào nữa hết, xin Ân hãy mạnh mẽ và đứng lên để bước tiếp con đường còn đang chờ Ân đó, ít nhất thì Ân hãy tin là còn một người sẽ và luôn quan tâm, ủng hộ Ân.
Những giọt lệ mấy ngày qua đã vắt cạn sức lực của Ân, nó nằm ngủ ngon lành trong vòng tay tôi. Tôi ngắm nhìn gương mặt của nó, nhìn mặt nó lúc này thật bình yên chứ không ủ rũ như lúc chiều. Tôi khẽ dùng tay lướt qua đôi mắt luôn mang một nỗi buồn mà không phải ai cũng có thể cảm nhận được. Tôi cúi xuống và hôn khẽ lên đôi môi của Ân, bất giác tôi giật bắn người vì cảm giác tội lỗi đang lấn áp tôi. Nhưng lúc đó lại là lúc mà tôi cảm thấy dễ chịu và thoải mái nhất, thật sự rất ấm áp khi mà tôi chạm vào đôi môi ấy. Tôi đang cười , cười vì hạnh phúc. Tôi luôn chọc ghẹo Ân vì tôi luôn muốn được nói chuyên và ở gần bên nó...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT