_Dù gì đi nữa thì con cũng phải cố giữ sức khỏe để mai còn làm đám tang cho anh con nữa. Sáng mai bệnh viện sẽ trả anh con về, để cô nhờ mọi người xung quanh lo giúp con viêc đám tang, bây giờ con vào nhà nằm nghỉ đi.
Tôi vào phòng và thay đồ, bức ảnh chụp anh hai và tôi vô tình đập vào mắt. Tôi cố ngăn nhưng những dòng nước mắt cứ tuôn ra va dường như vô tận, tôi ngồi bệt xuống đất và tự đánh vào người mình:
_Sao không phải là người khác mà lại là anh? Ông tàn nhẫn lắm, ông cướp đi anh hai tôi, Ảnh có tội tình gì mà ông lại làm như vậy?
Trong căn phòng tối ôm, tiếng khóc nức nở của tôi cứ thế vang lên. Mắt tôi nhòe đi vì những giọt lệ còn vương. Những suy nghĩ cứ đặc nghẹt trong đầu tôi, tôi chẳng muốn làm bất cứ điều gì mà chỉ muốn ngồi mãi như thế thôi.
_Tại mình hết, tại mình mà anh hai mới bị như vậy, nếu như mình về nhà thì anh hai đâu phải đi kiếm và sẽ không bị tai nạn. Tất cả là do mình. Thượng đế ơi, con không muốn gì cả, con chỉ muốn anh hai không chết thôi, ông trừng phạt con thế nào cũng được, chỉ xin ông đừng cướp đi anh hai của con.
_. Mày không đáng làm con người, mày không đáng được sống, mày là đứa tồi tệ. Tại sao ? tại sao? Tại sao lại như vậy? Giá mà mình quay lại thời gian 1 năm trước mình sẽ ngoan ngoãn, mình sẽ mình sẽ nghe lời anh hai và anh hai sẽ không...Nếu như, nếu như, nếu như....
Tôi thiếp đi vì mệt mỏi...
Vẫn căn phòng ấy, vẫn ngôi nhà ấy, vẫn bàn ghế ấy nhưng tại sao hôm nay nó lại trống trải thế này. Vì anh hai ư? Không phải, lúc trước anh hai cũng ít khi về nhà mà, hay là do lòng tôi đang trống trải. Quanh đây thật sự yên lặng, yên lặng đến đáng sợ. Tôi có thể nghe rõ được hơi thở và nhịp đập của con tim mình. Không hiểu tại sao lúc này tôi đang rất sợ hãi, tôi sợ cái cô đơn này, vì tôi luôn sống khép kín nên cũng không chơi với ai. Tôi tự hỏi cuộc sống này có còn cần tôi nữa không. Tôi òa khóc vì tủi thân, tôi thật sự cảm thấy cái xã hội này không còn cần tôi nữa.
Tiếng cửa kéo làm tôi giật mình và quay người lại. Trên mặt tôi hiện lên sự thất vọng vì tôi cứ ngỡ là anh hai. Tôi lại quay đầu về phía cửa sổ và nhìn chằm chằm vào khoảng không. Người mới kéo cánh cửa ấy là Quốc Huy, nó lại gần và ngồi cạnh bên chỗ tôi đang ngồi. Hai đứa cứ thế ngồi yên lặng và chẳng ai nói lời nào, tôi cũng muốn phá vỡ bầu không khí nặng nề này lắm nhưng với tâm trạng đang rối ren như vầy tôi không biết phải nói gì. Nó chồm người tới và ôm lấy tôi.
_Sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy? tui thấy Ân không đi học nên ghé qua, anh hai của Ân... -Nó bỏ lửng câu nói.
_Huy à, cho tui hỏi cái. Tôi nên làm gì bây giờ khi mà chỉ còn một mình tôi? Tôi có đáng được sống không? Làm gì có phải không? Ngay cả tư cách làm người tôi còn không có thì nói gì đến tư cách để sống. -Tôi nói mà mắt vẫn nhìn vào khoảng xa xăm.
_Sao Ân lại nói vậy, Ân có lỗi gì đâu, mà chính Ân cũng có muốn sự việc xảy ra đâu. Ân đừng như vậy nữa tui chịu không nổi đâu. -Thằng Huy ôm tôi chặt hơn.
_Nói tui nghe đi, tại sao lại là anh ấy mà không phải là tui? tại sao ông trời đối xử với tui như vậy? tôi có tội tình gì mà phải chịu đựng hết nỗi đau này đến nỗi đau khác -Tôi cố kiềm chế nước mắt của mình trước Huy nhưng không hiểu sao nước mắt cứ lã chã rơi như bất tận.
_Tui phải làm thế nào đây? Trả lời tui đi, tui phải làm gì đây. -Tôi bật khóc nức nở trong vòng tay của nó.
_Con người có số hết, bậy giờ Ân khóc cũng đâu có được gì.
_Tui còn biết làm gì hơn nữa hả Huy, Từ nay tui sống thế nào đây?
_Tạm thời Ân qua nhà tui ở nghe, chứ ở một mình Ân suy nghĩ bậy bạ nữa.
Tôi không nói gì, thằng Huy lấy khăn lau mặt cho tôi rồi chở tôi về nhà nó.
Quốc Huy:
Tôi cảm thấy nhói nhói trong lòng khi thấy Hoài Ân đau đớn như vậy. Tôi tự nghĩ nếu người bị tai nạn là tôi thì nó có đau khổ thế không. Bất giác tôi cảm thấy buồn buồn, thằng Ân gục đầu vào lưng tôi như muốn trốn tránh cái thực tại quá ư là nặng nề với nó. Tôi cảm thấy thương cho số phận của nó, nó cũng bằng tuổi tôi nhưng đã mang quá nhiều nỗi đau và sự mất mát.
Tôi dắt xe vào nhà thì mẹ tôi đã đứng trước cửa đợi tôi tự lúc nào. Bà nhìn thằng Ân và cảm thấy là lạ.
_Sao về trễ vậy con, có chuyên gì vậy? -Bà dò hỏi hai chúng tôi
_Đợi tụi con vào nhà đã má.
Thằng Ân cứ cúi gằm mặt mà đi theo tôi. Tôi thật sự không biết phải làm sao để nó có thể vượt qua hoàn cảnh lúc này. Tôi ngồi xuống bàn và kể hết mọi chuyện cho mẹ tôi nghe. Tôi nhìn thằng Ân, nó như người mất hồn, mắt thì nhìn hoài một chỗ, tay chân thì buông thõng không chút sức lực, cú sốc này đối với nó thật quá lớn. Mẹ tôi nhìn nó và nói:
_Ân à, cô biết bây giờ con rất buồn nhưng con hãy nghĩ đi, anh con có muốn thấy con buồn như vậy không.
_Con nghĩ rằng đó là lỗi của con thì con hãy sống thật tốt coi như chuộc lỗi với anh con đi.
_Nhưng... -Nó bỏ lửng câu nói bằng cái giọng yếu ớt và chán chường.
_Cô biết là cần một thời gian để con vơi bớt nỗi đau mất mát này.
_Con dọn qua đây ở với cô chú và thằng Huy đi, một mình con thì sống như thế nào.
_Con cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa cô ơi -Nước mắt nó lại lăn dài trên khuôn mặt héo hắt của nó.
_Con cứ dọn qua đây ở, cô hiểu tâm trạng của con nhưng chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà.
_Con phải sống cho tốt để anh con yên lòng chứ, thôi con không được suy nghĩ gì hết, cô quyết định rồi, tạm thời con ngủ chung phòng với thằng Huy, mai cô dọn cái phòng kế bên cho con.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT