Sau khi viết ba mật thư gửi đi, Tôn Thất Sắc chỉ hi vọng một
trong ba bức đó đến tay người nhận là quá đủ. Còn việc họ nhận được hay không,
ông không thể biết. Thế nhưng, điều ông sợ hãi nhất là em trai ông bị bắt vào
đây thì vẫn chưa xảy ra. Tín hiệu tốt lành duy nhất này nói lên rằng bức thư gửi
em ông đã đến đích. Lạy giời, em mình vẫn còn sống.
Còn hai bức thư kia chưa mang một tin vui nào nhưng hệ lụy
thì đã rõ, đó là các tay súng tràn ngập Kompun Bannha và độ hung hăng tăng lên
gấp bội. Hai bác sỹ bị chúng đánh trọng thương vì nghi tiếp tay cho ông. Mọi hoạt
động của các bác sĩ bị kiểm tra gắt gao hơn bao giờ hết. Tôn Thất Sắc biết, nếu
không vì tài năng của ông mà chúng cần đến thì có lẽ chúng đã giết ông rồi. Dù
sao, cái giờ phút đó cũng đã cận kề và ông biết mình đang sống những khoảnh khắc
cuối cùng. Cũng lạ, đã quá 48 giờ rồi mà chẳng thấy bệnh nhân hiến não kia đến.
Hay là không bao giờ đến nữa? Mà biết đâu, ông lại chợt nghĩ đó là nhờ các lá
thư kia. Hơn lúc nào hết ông cho phép mình hi vọng một điều kì diệu sẽ xảy ra
trong đêm nay.
Nếu bệnh nhân kia không đến thì cấy bộ não đang đỏ hỏn trước
mặt ông vào đâu đây? Ông rợn ngư
i nhìn bộ máy trước mặt mà liên tưởng đến một kết cục bi thảm
đang treo trên đầu.
Nằm ở trung tâm Kompun Bannha là một khu vực cách li và vô
trùng tuyệt đối. Tuy chỉ chiếm 25m2 nhưng nó chính là hạt nhân của công trình.
Chiếc tủ trong vắt đặt giữa căn phòng kính kia là một hệ thống nuôi cấy sinh học
vô cùng tinh vi. Một bộ não nguyên vẹn được hạ thấp nhiệt độ được nuôi sống
trong một loại dung dịch đặc biệt và hỗ trợ tuần hoàn bởi một hệ thống mô phỏng
con người.
Nằm trong dung dịch đặc biệt được bào chế bằng công nghệ
nano, não bộ được tăng cường sức sống khi bị tách khỏi môi trường sống truyền
thống bằng một loại hooc- môn kích thích sinh trưởng cũng như hạn chế sự hủy hoại
của tế bào thần kinh. Tất cả hệ thống trên được kiểm soát và vận hành bởi một
siêu máy tính có độ tin cậy tuyệt đối.
Bể chứa não lại được đặt trên một giá đỡ silicon gắn hệ thống
bơm máu tưới não và được nối với một quả tim nhân tạo đặt bên ngoài. Máu từ quả
tim được co bóp nhịp nhàng sẽ cung cấp cho toàn não qua hai hệ thống động mạch
cảnh và mạch máu nền não, cơ chế tuần hoàn không khác một cơ thể thật đang sống.
Ngắm nhìn công trình đồ sộ mà các đồng nghiệp đa quốc gia chế
tạo trong gần chục năm trời, ông không khỏi khâm phục. Công việc đêm nay của
ông chỉ ráp phần não kia vào hộp sọ của một cơ thể khác. Một núi công việc đang
thách thức trước mắt ông. Tuy nhiên, với công nghệ vi tính hiện đại, sơ đồ mạch
máu và dây thần kinh được máy tính chỉ ra chính xác đến na-nô-mét mà ông và các
nhà vi phẫu đã từng thao tác ghép nối thành công hàng ngàn lần trên mô hình.
Dù sao, hệ thống nuôi cấy não ngoài cơ thể là một sự mạo hiểm
cực điểm của y học khi đối mặt với hàng triệu rủi ro. Một bộ não không cơ thể
đang sống, và dĩ nhiên nó có tình cảm và đang tư duy hệt như một con người, có
điều đây là một con người hình ... quả bóng.
Tôn Thất Sắc biết mình đang dấn sâu vào một cuộc phiêu lưu
khoa học xa rời lương tâm đến vô đạo. Chính vì thế, duy trì sự sống cho nó là một
công trình trong vòng bí mật của các nhà khoa học ở đây, và dù máy móc tối tân
đến đâu nếu không được cấy ghép trở lại vào cơ thể truyền thống thì tai biến và
tổn thương thần kinh là nguy cơ cận kề.
Ngay cả khi ghép não đã thành công về mặt sinh lí học, các
nguy cơ tâm thần có thể xuất hiện ngay bất cứ lúc nào. Các xung điện lạ phát
sinh trong não không thể khống chế cũng có thể đẩy nạn nhân vào cơn cuồng sát
hoặc thành một kẻ mất trí. Hiện nay, các bác sỹ tâm thần hầu như vẫn bất lực về
cách lí giải nguyên nhân cũng như các liệu pháp chữa trị. May thay, ông đã có
nhiều kinh nghiệm sau hai lần hiếm hoi thực nghiệm trên người, nên có lí do để
tự tin. Trong khi ông đang hướng hết trí tưởng tượng của mình về vị Tư lệnh lỗi
hẹn kia thì một tiếng bước chân rất êm nhẹ chạm vào nền đá hoa cương phía sau.
Tôn Thất Sắc khẽ rùng mình khi thấy một người mặt nạ đã đứng
sát lưng, ông ta khoác chiếc áo blu dài quá gối.
- Ngươi là ai? - Tôn Thất Sắc lùi xa đề phòng.
Người đàn ông hé chiếc mặt nạ chỉ để lộ cặp mắt:
Tôn Thất Sắc vội quay mặt đi rồi thở dài:
- Ông còn muốn gì ở tôi nữa?
Người đàn ông nhích mặt nạ lên rồi gí cặp môi nhựa lạnh ngắt
sát tai Tôn Thất Sắc:
- Các ông để hắn ta đâu rồi?
- Ông muốn hỏi ai?
- Con tôi.
Tôn Thất Sắc chưa kịp đáp thì một tiếng thì thào như ra lệnh:
- Hãy đưa tôi đến gặp con tôi, ông nghe rõ chứ.
- Tốt nhất ông không nên nhìn nó lúc này.
Bàn tay ông ta vội ốp lên vai Tôn Thất Sắc.
- Có gì mà ngươi dám cấm đoán ta?
- Con ông đã được tách não, còn cơ thể nó thì...đ
Tôn Thất Sắc hi vọng đối phương đổi ý, nhưng bàn tay lạnh ngắt
trên vai ông ấn xuống:
- Chết là khái niệm của ông, với tôi, nó không bao giờ chết.
- Thôi được, nếu ông muốn hãy theo tôi.
Hai người đi khuất giữa rừng máy móc và các bóng áo trắng
khác đến một cánh cửa sắt đóng kín. Tôn Thất Sắc dùng chiếc thẻ từ được cấp
nhét vào khe khóa rồi ấn vào bảng số một mật mã để mở. Bất cứ ai muốn đi lại giữa
các khu vực biệt lập đều được cấp thẻ và mật mã. Hôm nay, chiếc thẻ đó chưa đủ
để họ đi qua, một tên lính gác lao đến hằm hè.
- Ông đi đâu?
- Tôi cần sang phòng lạnh.
- Để làm gì?
- Tôi có cần phải báo cáo cho anh hay không? – Tôn Thất Sắc
định dùng điện thoại gọi đi đâu đó, nhưng tên lính ra hiệu cất máy. Y chỉ vào
gã đàn ông mặt nạ đi sau:
- Ai kia?
Người mặt nạ nãy giờ kiên nhẫn đứng chờ, ông ta gạt nhẹ Tôn
Thất Sắc sang bên rồi tiến sát tên lính kéo trễ chiếc mặt nạ xuống. Tên lính giật
mình lùi ra xa. Cánh cửa mở toang, hai người tiếp tục sang khu vực ướp lạnh, ở
đây trang bị nội thất độc nhất một thứ, đó là bể chứa lạnh.
Các bể thủy tinh hệt quan tài kính đựng dung dịch để ngâm
thi thể xếp song song theo hàng và dãy. Tuy đã bước vào đây nhiều lần nhưng vị
giáo sư thần kinh học vẫn đứng lặng một hồi trước khi đi tiếp vào trong.
- Ta đi lối này, anh ta được ưu tiên vị trí đẹp nhất. - Tôn
Thất Sắc chỉ tay.
Người mặt nạ đi sát ông như hình với bóng vào hành lang giữa
rồi chậm lại như đang tìm kiếm một cuốn sách trong thư viện lớn. Các biển ghi
tên tuổi rõ từng người phía dưới bể thủy tinh. Họ dừng lại nhìn kĩ một tấm bảng,
bên trong là cái xác không đầu. Tôn Thất Sắc ngập ngừng quay lại nhìn người đàn
ông:
- Chính anh ta đây.
Người mặt nạ không chút do dự tiến sát chiếc bể lớn, ông ta
nhìn thi thể nổi lưng chừng qua lớp nước trong veo phớt màu lam rồi hỏi:
- Con tôi đây sao?
- Đúng thế.
Chiếc mặt nạ vô cảm nhìn đăm đăm vào bên trong, Tôn Thất Sắc
lùi ra sau một bước để dành sự riêngư cho hai con người cùng huyết thống đang ở
hai kiếp khác nhau. Ông không thể nào tưởng tượng nổi đằng sau chiếc mặt nạ
kia, khuôn mặt thật y giờ đang ra sao? Một người cha đang nhỏ lệ khi nhìn vào
thi hài không vẹn toàn của con hay lão đang mỉm cười nhìn công trình bệnh hoạn
mà chính lão là kiến trúc sư trưởng.
Như đọc được suy nghĩ của ông, chiếc mặt nạ lừ đừ quay sang
nhìn ông cất giọng rè rè:
- Nó vẫn cười tươi đấy chứ?
Tôn Thất Sắc lặng đi vài giây để hiểu, và quả thực chỉ có
trái tim thép mới có câu hỏi như thế. Ông nhìn vào thi thể khuyết đầu nói.
- Đúng thế, trước khi lìa thân, anh ta rất hứng khởi.
- Thế còn bây giờ?
Giọng Tôn Thất Sắc chậm rãi đượm buồn.
- Anh ta đang chìm trong giấc ngủ trước khi quay lại thế
gian này với một hình hài quyền năng hơn, hi vọng thế.
- Chỉ hình hài thôi sao?
- Kể cả lòng dũng cảm, cậu ta xứng đáng như vậy.
Chiếc mặt nạ run lên khẽ khẽ, Tôn Thất Sắc không biết ông ta
xúc động hay đang cười mỉa mai. Có lẽ cả hai, chính ông ta từng thừa nhận với
Tôn Thất Sắc rằng, đứa con hư hỏng của ông cần một chỗ ẩn nấp hơn là cái chức Tổng
tư lệnh và rốt cuộc ông đã phải chiều lòng đứa con ngông cuồng bằng một công
trình với số tài sản chỉ có các bậc hoàng đế mới có đủ.
Người đàn ông chỉnh chiếc mặt nạ đang xệch xẹo trên mặt rồi
đứng thẳng dậy.
- Hãy đưa tôi xem nốt.
Tôn Thất Sắc ngẩn người nhưng liền hiểu ngay ông ta lại muốn
gì. Họ lầm lũi trở về khoang thí nghiệm đầu tiên, rồi tiến về ca-bin giữa. Tôn
Thất Sắc biết người đàn ông này không hề để tâm đến cái xác kia. Đối với ông ta
thân xác chỉ là cái áo khoác của linh hồn. Hơn nữa, chiếc áo khoác này đã rách
nát. Họ đang tiến về nơi quan trọng nhất của khoang thí nghiệm này. Phòng nuôi
cấy não. Đèn cảm ứng tự động bật lên làm không gian bên trong buồng kính trở
nên sáng lòa soi rõ mọi thứ.
- Mở ra. – Người mặt nạ chỉ vào cánh cửa rõ ràng đã gắn biển
‘’cấm vào’’.
- Không thể, khu vực tiệt trùng tuyệt đối. Tôi tin ông không
muốn con mình dính một loại vi rút nào đó. Vả lại từ trường do cơ thể phát ra sẽ
ảnh hưởng đến não.
- Tốt lắm
- Chúng tôi kiểm soát hệ thống hoàn toàn tự động. Nếu ông muốn
biết, các con số và kí hiệu sẽ nói rõ thể trạng của nó. - Tôn Thất Sắc chỉ sang
màn hình lớn gắn ngang tầm ngay bên ngoài tường kính rồi nói.
- Một máy cắt lớp ứng dụng công nghệ la-zer sẽ giám sát hoạt
động của não liên tục, kết quả sẽ truyền trực tiếp lên màn hình. Do đó chúng
tôi luôn tin tưởng mọi thay đổi dị thường sẽ được phát hiện và khắc phục kịp thời.
- Rất tốt. Các ông bóc não nó ra bao lâu rồi.
- Cách đây 5 giờ.
- Tối đa nó sống được bao lâu?
- Gần như vô hạn, nhưng tốt nhất không nên kéo dài.
Người mặt nạ nhìn hờ hững lên màn hình với các con số và biểu
đồ khó hiểu. Tuy nhiên càng khó hiểu ông càng tin rằng nó rất hiện đại. Mặt nạ
trầm trồ:
- So với một năm trước đây, khoa học của các ông đã có một
bước đại nhảy vọt.
Tôn Thất Sắc nở một nụ cười hiếm hoi, ông biết đây không hề là
một câu xã giao. Bởi vì hơn ai hết, tuy không phải là nhà khoa học nhưng dù sao
y vẫn là cha đẻ và nhà tài trợ của công trình này. Kompun- Bannha là một lâu
đài chứa đựng tinh hoa y học hiện đại có một không hai, những gì mà họ đang
chiêm ngưỡng hôm nay được manh nha từ một ý tưởng của một con người đầy quyền lực
trong quá khứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT