Kỳ Cương hồi hộp gõ nhẹ cửa.

- Vào đi.

Anh đẩy cửa và khẽ cúi đầu chào ông Kiết Minh.

- Thưa, tôi được biết ông có chuyện cần gặp.

- Phải. Con ngồi đi.

Kỳ Cương giả vờ như không nghe thấy tiếng "con" mà ông vừa gọi anh. Anh khách sáo ngồi xuống.

- Dạ, cám ơn ông.

Ông Kiết Minh không giấu được vẻ trìm mến trong ánh mắt.

- Làm việc được không? Thích nghi chứ, Kỳ Cương?

- Dạ, cũng có khó khăn vì không phải chuyên môn. Nhưng tôi sẽ cố gắng để không phụ lòng tin tưởng của ông.

Ông Kiết Minh mỉm cười hài lòng. Có ý chí như vậy là tốt rồi.

- Nghe nói, cậu vẽ rất khá phải không? Cậu có muốn đi tu nghiệp nước ngoài không?

Kỳ Cương lắc đầu.

- Tôi thấy thích công việc này, vì nó mới lạ và hấp dẫn. Chuyện vẽ tranh... sau này sẽ tính.

Ông Kiết Minh gật gù.

- Cũng được. Thật ra, tôi rất mến những thanh niên có chí như cậu. Có gì cần cứ nói, tôi sẽ giúp đỡ.

Kỳ Cương có vẻ ngập ngừng.

- Dạ, chân thành cám ơn ông. Nhưng... tôi... tôi...

Ông Kiết Minh khuyến khích.

- Cứ mạnh dạn nói. Cậu có ý định gì phải không?

- Dạ - Kỳ Cương gật đầu - Nếu có gì không phải, xin ông bỏ quạ Nhưng tôi thấy việc đầu tư vô cổ phiếu cũng rất haỵ Ta có thể bỏ bớt một vài công trình để đầu tư vô cổ phiếu được không ạ?

Ông Kiết Minh có vẻ ngỡ ngàng:

- Ồ! Vấn đề này tôi chưa nghĩ tới bao giờ. Vì công ty xây dựng của chúng ta là một công ty lớn và nổi tiếng. Những công trình chúng ta tham gia cũng đủ mang về nhiều lợi nhuận. Vả lại, những gì không phải là chuyên môn, tôi không dám mạo hiểm.

Kỳ Cương tỏ vẻ thất vọng.

- Xin lỗi. Tôi thật là không phải.

Ông Kiết Minh nhìn anh, áy náy.

- Cậu thích chuyện đó à?

- Dạ. - Kỳ Cương đáp khẽ.

- Nếu vậy, cậu cứ tìm hiểu vấn đề cho kỹ rồi trình bày riêng với tôi. Được không?

Mắt Kỳ Cương bừng sáng.

- Rất cám ơn ông.

Ông Kiết Minh như vui lây.

- Được rồi, được rồi. Tính toán cho kỹ nhé. Tôi cũng liều với cậu một phen vậy.

Kỳ Cương cúi rạp đầu:

- Ông cứ tin ở tôi. Tôi xin phép.

- Ừ.

Kỳ Cương lui ra ngoài. Cánh cửa khép lại. Ông Kiết Minh không thấy được ánh mắt lạ lùng của anh. Ông chỉ thấy vui sướng vì đáp ứng được nguyện vọng của đứa con yêu dấu. Có thể sẽ thất bại, ông biết, nhưng miễn anh vui là được.

Kỳ Cương bồn chồn trước khoảng sân tối đối diện nhà của Nhã Ân. Anh biết cô đã chẳng sợ gì đến nỗi phải bỏ đi. Thôi thì có ở lại đây cũng được. Bởi anh còn dịp âm thầm trông thấy cộ Anh mong mọi việc kết thúc thật nhanh để anh có thể trở về bên cô, sẽ thành tâm khẩn cầu cho đến khi cô tha thứ. Và anh tin là sẽ được. Vì dù sao tất cả những gì anh làm là vì cộ Cô không thể không hiểu.

Kỳ Cương chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích quen thuộc. Người anh căng ra vì hồi hộp. Chợt, anh ngỡ ngàng khi trông thấy Nguyên Tân bên cạnh Nhã Ân. Tiếng Nhã Ân thật trong:

- Anh có nghĩ chúng ta sẽ thành công không? Thú thật, em hơi run vì công việc còn lạ quá.

- Sao lại không. Phải có niềm tin chứ nhỏ. - Nguyên Tân cười lớn. - Ái chà! Cửa hàng hoa "Nhã Ân", nghe thích quá nhỉ.

Nhã Ân nũng nịu:

- Sao là Nhã Ân? Nhã Tân! Chúng ta hợp tác mà.

- Thôi, vô nhà đi cô bé. Anh thích Nhã Ân, vì cái tên đó hay lắm.

- Hừ! Anh chỉ giỏi nịnh.

Cả hai đã vào nhà. Cánh cổng đóng lại với một tiếng vang khô khóc. Kỳ Cương đứng đấy bất động. Sao lại như vậy? Anh đã sai lầm ự Hai bàn tay Kỳ Cương siết chặt. Anh không thể thua Nguyên Tân được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play