Đã 1 tuần, Nguyên Tân không về nhà. Và thật sự anh thấy lòng không có gì hối hận. Ái Vân đã làm 1 chuyện mà anh khó có thể tha thứ.
Nhưng Thôi, những ngày xa cô, anh cũng tìm lại được sự thanh thản trong tâm hồn rồi. Cuộc sống êm đềm nơi thôn quê quả là 1 liều thuốc kỳ diệu. Sáng sớm, anh thong htả dạo bước qua những cánh đồng, hít đầy phổi không khí trong lành mát mẻ. Trưa, anh mắc võng dưới những tàn cây, lắng nghe tiếng gió nhè nhẹ trỗi những bản tình ca cùng lá. Chiều, là tiếng sáo diều, tiếng gọi nhau í ới và những làn khói ngoằn ngoèo tỏa nhẹ trên những mái nhà.
Nguyên Tân thấy sống như thế này thật dễ chịu.
Thêm 1 tuần trôi qua, những cảm giác êm đềm bay đâu mất. Anh thấy nôn nao nhớ tiếng xe cộ Ồn ào, tiếng cụng ly vui vẻ và cả cái cảm giác căng thẳng vì công việc.
Nguyên Tân quyết định trở về. Trước mắt, có lẽ anh còn phải chạm mặt với gia đình Ái Vân 1 thời gian nữa.
Tối hôm ấy, Nguyên Tân đến vũ trường 1 mình. Giữa không khí ồn ào náo nhiệt đó, anh thấy mình thật cô đơn lạc lõng và chợt thèm có 1 người để bầu bạn. Anh vẫy tay gọi 1 anh bồi.
- Tìm hộ tôi 1 cô bạn nhảy. Nhưng đừng sành sỏi quá nhé.
Anh bồi nháy mắt.
- Có 1 em vừa mới vào làm ngày hôm naỵ Ưu tiên cho anh đó.
Nguyên Tân gật đầu. Anh giơ cao ly rượu. Chất rượu trong sóng sánh đổi màu liên tục theo ánh đèn màu chớp tắt của vũ trường. Nguyên Tân nhấp một ngụm, men rượu mạnh làm cơ thể anh nóng bừng.
- Xin chào. Tôi ngồi đây với anh được chứ?
Nguyên Tân xoay người theo chiếc ghế. Cả anh và cô gái thiếu điều nhảy nhỏm.
- Lại là cô à ?
Nhã Ân lấy lại vẻ điềm tĩnh thật nhanh. Cô nheo mắt:
- Anh chẳng đã nói chúng ta có duyên là gì. Tôi thấy thật thú vị khi gặp lại anh như thế này.
Nguyên Tân làm mặt dữ dằn.
- Cô không sợ tôi sẽ trả đũa sao?
- Trả đũa tôi ? Vì chuyện gì ? Vì chuyện vợ anh thuê tôi quyến rũ anh à ? - Nhã Ân ngửa cổ cười giòn - Thôi đi. Anh đâu có giống những hạng người như vậy.
Nguyên Tân nhìn Nhã Ân chằm chằm.
- Cô hôm nay lạ lắm. có chuyện gì phải không?
Nhã Ân câng mặt.
- Thì cũng như anh thôi. Bị người ta bỏ nên hận đời vậy mà.
Nguyên Tân gật gù.
- Rồi mới đi làm nghề này? Bộ hết chuyện để làm rồi sao?
- Vậy chứ ai dám mướn 1 kẻ tai tiếng như tôi. Anh nhé?
Nguyên Tân thở dài:
- Tôi rỗng túi rồi. Cũng đang tìm việc làm đây.
Nhã Ân chìa tay.
- Nếu vậy, về với tôi đi. Tôi hận người ta mà đi làm thôi, chớ tôi nhiều tiền lắm. Tiền của vợ anh cho đó.
Nguyên Tân cười nhạt.
- Tôi không thích dính líu tới cô ta đâu. Cám ơn.
Nhã Ân thích thú.
- Xem ra anh cũng hận người đàn bá đó dữ. Nhưng mà nè, nó đã được rửa bằng những giọt nước mắt tủi nhục của tôi rồi. Vì vậy, nó là của tôi.
Nguyên Tân nghiêm nhgị.
- Nếu có khả năng, hãy kiếm 1 việc làm đàng hoàng mà sống. Đừng tự hủy hoại cuộc đời mình. Rồi sẽ hối hận đó.
- Nhưng đó là điều tôi muốn. Tôi thích thấy người ta hối hận vì đã xô đẩy tôi đến con đường này.
đdừng điên rồ như vậy. Nhã Ân. Cuộc đời mình, mình phải có trách nhiệm. không thể đổ lỗi cho ai được. Và cũng đừng mong ai thu8ơng xót mình. Nếu em bằng lòng, anh sẽ giúp em.
Nhã Ân hơi xúc dod^.ng. Dầu sao thì Nguyên Tân cũng có vẻ rất thật lòng.
- Anh thật coi em là bạn chứ?
- Sao lại không - Nguyên Tân nắm tay cô.
Nhã Ân rươm rướm nước mắt.
- Vậy mà em ngỡ anh sẽ giận em.
Nguyên Tân xoay xoay ly rượu. Giọng anh trầm hẳn.
- Lúc đầu thì có. Vì cái cảm giác bị gạt gẫm lừa dối rất là khó chịu. Nhưng bây igờ thì hết rồi. Dầu sao em đâu phải là Ái Vân.
Nhã Ân rụt rè.
- Anh giận chị ấy thiệt sao ? Em thấy anh cũng có lỗi mà. Nếu như anh thật lòng yêu chị ấy, anh đâu ra ngoài lăng nhăng như vầy?
Nguyên Tân lắc đầu.
- Em không hiểu đâu. Nếu anh không yêu vợ, anh cưới cô ấy làm gì ? Chỉ tại vì khi lấy nhau rồi, anh mơ hồ cảm thấy anh không phải là hình ảnh trọn vẹn trong lòng Ái Vân. Cho nên anh cũng như 1 đứa bé luôn gây sự này nọ để tạo sự chú ý và cũng để đo lường mức độ tình cảm. Nhưng... anh thật sự bị sốc khi biết Ái Vân bày ra mưu kế đó.
Nhã Ân chớp mắt.
- Chị ấy hủy bỏ hợp đồng với em rồi còn gì ?
Nguyên Tân nhìn Nhã Ân đến tóe lửa.
- Vậy chuyện gặp gỡ vừa rồi là do ai? Rùm beng lên là ai làm ? Em à ?
Nhã Ân giật mình. Dầu sao cô cũng không thể tiết lộ về Kỳ Cương. Cô cúi đầu.
Nguyên Tân giận dữ:
đdừng bênh vực cô ấy nừa. Em lo cho thân em đi thì hơn.
- Xin lỗi - Nhã Ân nói nhỏ.
Nguyên Tân kéo tay cô.
- Mình về đi. Nghe anh, đừng làm việc này. Anh sẽ giúp em tìm 1 việc làm thích hợp.
Không hiểu sao Nhã Ân lại líu ríu theo anh. Có 1 người che chở có lẽ vẫn hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT