Long Bát muốn tự mình rút kiếm chém đầu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận
Thiếu, bởi vì hắn rất ghét hai kẻ này tự cho mình là trung nghĩa, không
nói một câu khuất phục nhận tội nào.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy có thể tự tay giết chết nghịch tặc đã đánh
hoàng thượng và tướng gia, đó là một chuyện rất vinh hạnh. Nói không
chừng, ngày sau trong sử xanh cũng ghi lại chuyện này, “hai tên cẩu tặc
vô cùng lớn gan dám khi quân nghịch thượng, chết dưới kiếm của Long Bát
thái gia Long Thiên Lâu thần dũng uy vũ”.
Nghĩ đến, đó thật là một chuyện đầy ý nghĩa!
Cho nên Long Bát muốn giành cái công này, lập cái công này.
Chỉ cần không mở xe tù xiềng xích, hai tên cùng hung cực ác này chắc chắn chẳng làm gì được hắn, mình cũng tuyệt đối an toàn.
Chỉ khi ở vị trí tuyệt đối an toàn, hắn mới dám một kiếm đi đầu như thế.
Đa Chỉ Đầu Đà ở bên cạnh nheo mắt nhìn hắn, giống như rất “tán thưởng” hành động “anh dũng” này của hắn.
Lần này, ngươi đã biết sự hào hùng dũng cảm của Long Bát ta rồi chứ?
Khi Long Bát vung kiếm chém đầu hai người hoàn toàn không thể nhúc
nhích, gió kiếm lướt qua sương sớm, hắn dương dương đắc ý nghĩ như vậy.
Một kiếm của hắn chém xuống, mắt thấy hai hảo hán trung nghĩa sắp phải đầu mình hai nơi, ngay lúc này bỗng có người hô lớn:
- Kiếm hạ lưu đầu!
Chợt nghe một trận tiếng vó ngựa vang lên, một người cưỡi trên lưng ngựa vội vã chạy đến, cả người gần như nối liền với ngựa, trên lưng lấp lóe
một thanh đại đao sáng như tuyết nhưng lại nứt vài chỗ.
Long Bát dừng kiếm, khuôn mặt nghiêm nghị có uy, hừ một tiếng nói:
- Lần này tiểu hầu gia lại phái cả một trong “Bát Đại Đao Vương” đến báo tin cho ta.
Lời còn chưa dứt, đã nghe có người kinh hô, liên tục không dứt:
- Ngươi không phải?
- Mau dừng lại!
- Chặn hắn lại!
- Ngươi là ai?
- Người tới là ai…
Đợi đến lúc phát hiện ra, người nọ đã một mình một ngựa xông vào trong trận, đã đến rất gần xe tù.
Thanh đao lấp lóe trên lưng người nọ đã nằm trong tay, nơi đao vung, nơi ánh đao đi qua, ánh máu chợt hiện, những người ngăn chặn ào ào nhường
một lối đi. Sau khi hắn xuất đao động thủ với những người bao vây, mọi
người mới phát hiện hắn cũng mang một chiếc mặt nạ tinh xảo.
Bảy tên kiếm thủ kia vẫn lạnh lùng nhìn toàn trường, không hề cử động.
Lúc này Long Bát mới biết không ổn, “a” một tiếng. Đa Chỉ Đầu Đà lại chậm rãi nói:
- Phải tới, cuối cùng cũng đã tới.
Đại hán như thần giữ cửa chính là “Khai Hợp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế, hắn chỉ liếc mắt nhìn, hừ lạnh nói:
- Người tới chỉ là “Phá Sơn Đao Khách” Ngân Thịnh Tuyết.
Lúc này, Ngân Thịnh Tuyết một mình một ngựa, đã bị minh chủ Thiên minh
Trương Sơ Phóng và trang chủ Lạc Anh sơn trang Diệp Bác Thức chặn lại
giao thủ, nhưng khắp nơi ở Phá Bản môn lại vang lên tiếng la giết trống
trận, như sóng lớn vỗ bờ tràn đến.
Đầu tóc Đa Chỉ Đầu Đà dựng ngược lên như kích, nhưng thần sắc vẫn nhàn nhã:
- Đã đến một người, còn sợ người khác không đến sao
Long Bát thấy tình thế không ổn, kiếm vang như rồng ngâm, xé gió chém ngang, nổi giận quát:
- Mặc kệ người nào tới, ta trước tiên làm thịt hai tên cuồng đồ này, xem bọn chúng cứu cái rắm gì!
Một kiếm phá vỡ sương sớm, trước chém đầu Đường, lại gọt đầu Phương.
- Không giết được!
Một tiếng “ầm” vang lên, ám khí, binh khí, mũi tên, cùng với không dưới
bảy mươi ba loại vũ khí sắc bén một chiêu đoạt mạng, đồng loạt tấn công
vào Long Bát.
Công kích thình lình xuất hiện.
Công kích đến từ…
Hồi Xuân đường!
Cửa tiệm Hồi Xuân đường đang đóng chặt bỗng sụp đổ, cao thủ ẩn nấp bên trong đồng loạt lao ra.
Phụ trách đội ngũ phóng ám khí là quản gia Đường Nhất Độc của Phát đảng, lãnh đạo bắn tên là “Đại Đại Bình An” Long Thổ Châu, chỉ huy đám người
vung đao bắn ra bọt máu là “Trượng Bát Kiếm” Lạc Ngũ Hà.
Bọn họ vẫn luôn ẩn thân trong Hồi Xuân đường (giống như đã đoán trước
đám người Long Bát nhất định sẽ xử quyết Phương Hận Thiếu và Đường Bảo
Ngưu ở đây), lại chờ một kiếm này đột nhiên xuất kích.
Bọn họ đều mang mặt nạ các loại các kiểu, nhưng mục đích đều như nhau, nhất trí.
Mục đích ra tay là để cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.
Nguyên nhân đeo mặt nạ, là vì không để cho quan phương nhận ra bọn họ.
Nếu như truy cứu thêm một bước, tại sao không để cho quan phương nhận ra ai là ai?
Nguyên nhân đương nhiên là vì bọn họ vẫn còn muốn đi lại trong kinh.
Còn về tại sao bọn họ vẫn muốn đi lại trong kinh thành, vì sao không tạm thời chạy ra ngoài, tránh khỏi đầu gió rồi lại tính?
Đó là vì, bọn họ còn phải gánh vác đại cục.
Bất kể là cục diện của Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, Hai đảng Phát Mộng hay là Thiên Cơ tổ, bọn họ đều phải cố gắng duy trì. Nếu như bọn
họ không thể chống đỡ được, kinh hoa võ lâm lớn như thế đều chắp tay
nhường cho đám người Thái Kinh, Tập đoàn Hữu Kiều, Lục Phân Bán đường,
muốn làm gì thì làm mà hoàn toàn không ai ngăn chặn, đối kháng.
Tất cả bọn họ xông đến như sói như hổ. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy,
Long Bát đâu chỉ giật mình tám cái, đừng nói là chém đầu người, sợ đến
mức gần như ném cả bảo kiếm đi, vội vàng vén áo xắn quần bỏ chạy.
Hắn vừa lui, Tẩm phái (chưởng môn Thái Sao), Ai phái ( thủ lĩnh Dư Tái
Lai), Phục phái (đầu lĩnh Mã Cao Ngôn), Hải phái ( lão đại Ngôn Ai Hư)
vốn đã mài đao xoèn xoẹt, thủ thế chờ đợi, lập tức dẫn dắt môn nhân đệ
tử của bọn họ, cùng với cấm quân quan binh đi theo nghênh đón đám người
từ trong Hồi Xuân đường lao ra.
Bọn họ thật sự muốn bảo vệ phòng tuyến, không để cho người cướp pháp trường cứu Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu.
Nhưng thủ được sao?
Không thủ được!
Trên thực tế, vừa nhìn thấy thanh thế và cách chém giết của đám người
cướp tù đang lũ lượt lao đến, cấm quân và quan binh đã sợ đến choáng
váng.
Bởi vì những người này thật sự là đang chém giết, hơn nữa còn giáp lá cà, thậm chí là không cần mạng.
Cách đánh thuần túy giống như đâm chém ngoài phố này, không quan tâm đến tư thế, không để ý tới chiêu thức, thậm chí ngay cả có thể giành thắng
lợi hay không cũng không quan trọng, mục đích hàng đầu là đánh ngã đối
phương, giết chết kẻ địch, hơn nữa còn trở thành mục tiêu duy nhất.
Việc này hoàn toàn khác với những gì quân đội của Thái Kinh quen được
huấn luyện trong hoàng thành. Còn như đám quan binh trước giờ ngoài mạnh trong yếu, chỉ biết khi dễ dân chúng, càng chưa từng “kiến thức” qua
cảnh tượng như vậy.
Trong đó hai người cầm đầu xông đến gần, nhìn mái tóc trắng xoá của bọn
họ, nhất định là tuổi tác đã cao. Nhìn thân hình thì hẳn là một nam một
nữ, dáng vẻ giống như hổ đói, chỉ cần đến gần bọn họ, không phải bị
người nam dùng tay không xé rách, cũng bị người nữ vung cây trượng đầu
hổ thân rồng đánh ngã.
Hai người này vừa xuất trận, quan binh cấm quân liền giống như cành khô
bị bẻ gãy, chỉ có người của “Thập Lục Kiếm Phái” là có thể miễn cưỡng
ngăn cản được một chút.
Ngoại trừ một người.
Đó là một người trẻ tuổi, mày rậm, mắt to.
Người thanh niên này vẫn luôn dùng một chiếc khăn lông ướt sạch sẽ thuần màu trắng lau mặt.
Hắn vừa lau mặt (mồ hôi trên mặt?) vừa đi về phía trước.
Trước mặt hắn chính là đám người cướp tù hung hãn mang mặt nạ đang xông ra ngoài.
Hắn giống như hoàn toàn không biết, chỉ lo lau mặt, đồng thời đi về phía trước.
Dáng vẻ giống như một người đi ngược đường “mặc ngàn vạn người ta vẫn
tiến”, cứ đi thẳng cuối cùng sẽ có đường, vì nghĩa không chùn bước.
Hắn tựa như xem trước mặt chẳng có ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT