Là một độc giả yêu thích thể loại truyện kiếm hiệp hẳn bạn đọc đã từng nghe đến những tác giả nổi tiếng như Huỳnh Dị, Kim Dung, Ôn Thụy An… đây đều là những tượng đài lớn, những cây đại thụ của làng truyện võ hiệp. Những tác phẩm của họ để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng bạn đọc,đó là những truyện đầy màu sắc, đã và đang tạo nên làn sóng hâm mộ trong giới đam mê truyện. Tác giả Ôn Thụy An cho ra đời truyện kiếm hiệp Triều Thiên Nhất Côn, đây là một tác phẩm hấp dẫn kể về một câu chuyện viết về võ học và những mối quan hệ trên giang hồ, những ân oán tình thù, những bí mật võ công... Xuyên suốt truyện là con đường học võ, tu luyện những bí kíp võ công những màn tranh đấu đầy sức hút, làm bạn không thể dừng bước.
Vào cái đêm Tô Mộng Chẩm và Bạch Sầu Phi chết tại Phong Vũ lâu, cũng là một lần đối đầu khác giữa Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, Trương Thán đã gặp được một người. Một cố nhân.
Cố nhân có rất nhiều loại, bằng hữu quen biết là cố nhân, bạn cũ quen thân là cố nhân, bạn già trong ký ức cũng là cố nhân, ngay cả bạn bè đã chết cũng là cố nhân. Trương Thán và vị “cố nhân” này cũng không quen thân. Nhưng không quen thân cũng không có nghĩa là không có chân tình.
Chưa chắc ngươi đã có cảm tình sâu đậm nhất với bằng hữu kết giao lâu nhất, đúng không? Giao tình dù sao cũng không phải tính toán bằng năm tháng. Huống hồ, tình cảm của Trương Thán đối với vị “cố nhân” này còn rất kỳ diệu, vô cùng phức tạp. Nó kỳ diệu đến mức, từ sau khi Vương Tiểu Thạch lên Thiên Tuyền sơn, tiến vào Kim Phong Tế Vũ lâu, Trương Thán vẫn luôn thất hồn lạc phách, giống như có một giọng nói yếu ớt không ngừng kêu gọi hắn.
Đó là một giọng nói quen thuộc và xa lạ. Đó giống như giọng nói trong lòng của hắn. Đó là giọng nói của một cô gái. Nếu không phải chuyện này làm Trương Thán phân tâm, hắn sẽ không tùy tiện để Ôn Nhu lao vào trận chiến giữa Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch, Tô Mộng Chẩm, đến nỗi Ôn Nhu bị Bạch Sầu Phi khống chế, dùng để uy hiếp Vương Tiểu Thạch và Tô Mộng Chẩm.
Chỉ có điều, cuối cùng Bạch Sầu Phi vẫn không thể nhẫn tâm giết chết Ôn Nhu. Con người lạnh lùng tự phụ, kiêu ngạo bất phục này, chẳng lẽ cũng có một chút chân tình với Ôn Nhu? Kỳ quái là, Trương Thán càng ngày càng không khống chế được. Mặc dù đại địch trước mắt, quả thật là một trận long tranh hổ đấu, nhưng tâm thần của hắn lại ngơ ngẩn, trong lòng không yên. Không yên ở đâu? Lên ngựa. Hắn chỉ muốn đánh ngựa chạy đi.
Rốt cuộc đó là chuyện gì, xét cho cùng thì nó có ý nghĩa gì, đâu là hồi kết cho truyện.