Trong căn phòng bệnh màu hồng nhạt, đầy đủ các phương tiện hiện đại. Ánh mắt ủa mọi người trong phòng đang chăm chú nhìn về vị bạc sĩ đang khám cho Nhược Tuyết kia.

“ Bác sĩ, con gái tôi làm sao vậy ?” Bà Tử Y không kìm được nước mắt mà vội vàng hỏi. Trông vẻ mặt nhợt nhạt, tái xanh của Tiểu Tuyết, tuy cô đang chìm trong cơn mê man những miệng vẫn không ngừng phát ra những tiếng kêu khe khẽ.

“ Theo như phỏng đoán ban đầu của chúng tôi là cô ấy bị shock quá nặng, nên đã khiến thần trí không được tỉnh táo. Các vị nên để bệnh nhân trấn tĩnh lại rồi chúng tôi sẽ có phương pháp trị liệu.” Vị bác sĩ kia nói xong liền dẫn theo hai người y tá khác ra ngoài. Trong phòng bệnh bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ lùng, không ai có thể nói được câu gì. Chỉ còn tồn tại tiếng kêu nhỏ của Tuyết Nhi. “Con bé đang rất sợ, anh Thành, nó đang kêu cứu đó.” Bà Lâm Tử Y không nhịn được mà ô chặt lấy chồng mình, tiếng khóc của bà hòa lẫn với tiếng kêu cứu của Nhược Tuyết càng khiến khung cảnh thêm thê lương.

Tiểu Tuyết mở mắt ra, cô ngay lập tức quay đầu nhìn về bốn phía, ánh mắt giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“ Tiểu Thiên, Tiểu Thiên … cậu ở đâu ?” Cô dồn dập hỏi. Mọi người kinh ngạc trước hành động kì lạ của cô, chỉ duy nhất có một người là không đó chính là Lăng Hạo Thiên. Hắn bước gần tới giường bệnh, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sợ hãi của cô và mỉm cười ôn nhu. Hạ Thiên tự động ngồi xuống bên cạnh cô, ngay lập tức, Nhược Tuyết như một con rắn nhỏ trườn vào lòng hắn một cách nhanh nhẹn. Nhìn vẻ mắt thoải mái và bình yên của cô trong vòng tay hắn, sự kinh ngạc của mọi người càng tăng thêm gấp bội.

“ Tuyết Nhi, đừng sợ. Có tớ ở đây, sẽ không ai có thể làm hại được cậu.” Hắn dịu dàng vướt ve mái tóc dài thẳng kia, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về khuân mặt xinh đẹp đem theo phần nhu nhược khác lạ của cô. “Đáp ứng Tuyết Nhi, đừng rời đi. Đừng bỏ mặc tớ một mình. Tớ sợ lắm, sợ máu lắm …” Giọng nói của cô nhẹ dần, nhẹ dần … Nhược Tuyết lại chìm vào cơn mê một cách khó khăn, bàn tay bé nhỏ của cô bám chặt lấy Lăng Hạo Thiên, hiện tại cô chỉ muốn một mình hắn, chỉ có hắn mới có thể khiến cô cảm thấy an toàn và cơn ác mộng kia sẽ không tìm đến nữa.

Khi xác định cô đã hoàn toàn ngủ say, Lăng Hạo Thiên nhẹ nhàng tách cô ra khỏi mình. Nhưng vì sức lực của cô quá mạnh nên hắn không thể, đánh thuận theo để nằm cạnh bên người cô trên giường. Khung cảnh bỗng trở nên lãng mạn và tươi đẹp lạ thường, nhưng, đối với Red thì thật sự nó vô cùng chướng tai gai mắt. Ban đầu khi nghe tin của Tiểu Tuyết nhập viện, cô đã vô cùng hoảng loạn, thật không ngờ đến nơi lại bắt gặp chuyện này. Mọi người đang rất cần câu trả lời chính xác cho chuyện này vì chỉ có Lăng Hạo Thiên mới biết được đã có chuyện gì xảy ra với Nhược Tuyết. Nhưng nhìn như vậy thì Lãnh Sam cũng đã đoán ra phần nào, chắc hẳn, hắn đã tiết lộ bí mật về quá khứ kinh hoàng trước kia cho Tiểu Tuyết biết.

“ Ngươi là tên khốn nạn. Tại sao ngươi lại đối xử với Tiểu Tuyết như vậy.” Sam Sam không chịu nổi mà quát rống lên, mặc lời khuyên can của Minh Lạc Lạc.

“ Ngươi sẽ không hiểu đâu. Cô ấy cần nên biết mọi chuyện. Như vậy, Tuyết Nhi mới biết được ai là người mình nên tin tưởng và thương yêu.” Khuân mặt lạnh lùng đầy cao ngạo của hắn đáp lại, thực sự khiến Red muốn tức đến phun máu.

“ Đồ ích kỉ, tên bá đạo … Ngươi là tên độc ác, ngươi cho rằng như vậy thì Tiểu Tuyết sẽ thoải mái hơn sao. Trông bộ dạng của cô ấy như thế kia …”

Rầm … Cánh cửa phòng bệnh bật tung ra. Ở bên ngoài, Black và Hạ Lâm đã xuất hiện, bọn họ đã đến được một lúc nhưng lại bị đám tay chân của Lăng gia cản lại bên ngoài. Vì tiếng động quá lớn nên Nhược Tuyết đã bị đánh thức, đôi mắt lơ ngơ, thất thần của cô nhìn về phía Hạ Lâm đang đứng ngoài cửa.

“ Tuyết Nhi, em không làm sao chứ ?” Anh vốn định tiến đến, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng Lăng Hạo Thiên đang ôm chặt lấy cô, mà vẻ mặt của Tiểu Tuyết lại dường như rất thoải mái khi hắn làm vậy khiến anh sững người.

“ Anh ta là ai, Tiểu Thiên ?” Cô chăm chú nhìn về phía anh, ánh mắt không có một chút cảm cúc nào. Lạnh lùng đến tàn nhẫn, dường như cô đã quên tất cả những kỉ niệm mà họ đã từng có với nhau. Anh đau khổ nhìn về hình ảnh người con gái xinh đẹp, nhu nhược đang nằm trên giường bệnh kia, khoảnh khắc đáng sợ đã đến. Bọn họ chính thức trở thành những người xa lạ.

“ Hắn là Tử Hạ Lâm, là đứa con trai của người đàn bà điên loạn kia.” Chỉ với một câu nói của Lăng Hạo Thiên đã làm thay đổi toàn bộ tâm tình của cô. Cơ thể Nhược Tuyết bỗng run lên bần bật, đôi mắt tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Hạ Lâm, rồi ngay tức khắc, cô lại quay trở về lồng ngực ấm áp của Hạo Thiên, giống như đang tìm một nơi an toàn để ẩn nấp.

“ Tiểu Thiên, tớ sợ … mau đuổi hắn đi. Mau lên …” Cô hét lên trong sợ hãi, toàn bộ cơ thể bám chặt lấy hắn. Biểu hiện kinh hãi của cô đã khiến anh như bị đẩy xuống địa ngục. Anh không thể tin được, cô lại sợ hãi như vậy khi nhìn thấy mình, hoặc khác, cô đã nhớ ra những chuyện năm xưa.

“ Tuyết Nhi, em …” Anh chưa kịp nói thì đã bị Diệp Nhược Phong chặn lại. Hắn gầm lên như một con thú săn bị thương. “Mày còn không mau cút đi. Mày không thấy chị ấy đang rất hoảng sợ sao? Cả mày mẹ mày và Tử gia của mày nữa, tất cả mau biến mất khỏi cuộc sống của bọn tao.”

Hạ Lâm không đành lòng bỏ đi như vậy nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ kia của Nhược Tuyết, anh không thể chịu đựng nổi. Nỗi sợ đó ám ảnh cô đều là do mẹ và anh gây ra, bây giờ, anh chỉ hận chính mình tại sao lại có thể làm tổn thương người con gái kia. Hạ Linh và Red đưa anh ra ngoài, trong phòng bệnh đó, dáng vẻ kiêu ngạo, tự đắc của Lăng Hạo Thiên khi đang ôm Nhược Tuyết trong lòng càng khiến anh đau xót. Nhưng cuối cùng, thì anh vẫn là kẻ thất bại, anh sẽ phải từ bỏ tình yêu của chính mình.

Nhược Tuyết tỉnh dậy, trong căn phòng bệnh ấm áp, ánh đèn mà vàng nhạt kia chỉ đủ soi sáng một góc phòng. Nhưng, cô vẫn có thể nhận ra được một bóng đen đang đứng phía cửa sổ, ánh mắt của người con gái ấy vẫn đang nhìn chăm chú về phía cô.

“ Cô là ai? Tiểu Thiên đâu rồi.” Như thói quen cũ, việc đầu tiên mỗi khi cô mở mắt ra chính tìm Lăng Hạo Thiên. Nhưng trực giác nói cho cô biết, trong căn phòng bệnh này chỉ có một mình cô và người con gái lạ mặt kia. Cảm giác sợ hãi bỗng nổi lên khiến cô không tự chủ được mà nắm chặt chiếc chăn đang ở trên thân mình.

“ Không nhận ra cả ta sao, Sliver bé nhỏ.” Nói nói đầu mị lực của Black khiến Tiểu Tuyết cảm thấy vô cùng chóng mặt. Giọng nói đó rất quen thuộc nhưng cô không thể nhớ ra được điều gì. Ánh mắt cô như muốn cầu xin Hạ Linh nói ra điều gì đó.

“ Ta là Black. Thủ lĩnh của HELL, đồng thời cũng chính là chị gái của Tử Hạ Lâm, chủ nhân của Tử gia. Sliver, nếu ngươi còn tiếp tục chìm trong bóng ma của sự ám ảnh thì ta thực sự đã nhìn lầm người. Ngươi nghĩ xem, vào cái ngày cách đây 13 năm, ngươi đã ở đâu, làm gì và ai đã là người ở cạnh ngươi.” Tiếng nói dụ hoặc của Hạ Linh vang lên trầm bổng khắp không gian, nó như đưa Tiểu Tuyết trở lại kí ức đã bị lãng quên năm xưa. Một lần nữa, cô lại đối diện với nó. Cảnh tượng kinh hoàng đó lại xuất hiện. Trước mặt cô, một không gian đầy máu và mùi ẩm ướt.

Dọc dãy hành lang của bệnh viện, Lăng Hạo Thiên như phát điên khi biết Tiểu Tuyết mất tích. Hắn không ngờ mình lại có thể mất cảnh giác đến vậy. Hắn điên cuồng tìm kiếm nhưng lại không thể tìm được, giống như cô đã biến mất hoàn toàn. Toàn bộ thành viên của HELL vẫn đang cố sức tìm kiếm, không ai biết Nhược Tuyết đã đi đâu, khi bọn họ phát hiện ra thì chiếc giường bệnh đã lạnh ngắt. Hạ Lâm biết được tin liền tìm khắp mọi ngóc ngách, lật tung cả thành phố Bắc Kinh nhưng không thể tìm ra tung tích của cô ấy. Bỗng một hình ảnh vụt qua trong đầu của Hạ Lâm, anh quay ngược về hướng đi ban nãy và tiến thẳng về khu rừng ngày xưa, nơi mà Nhược Tuyết đã từng chịu biết bao nhiêu đau đớn và hành hạ ở đó.

Tiểu Tuyết không biết mình đã đi bao lâu, chỉ nhớ khi tỉnh dậy đã nằm trên nền đất của khu rừng ẩm ướt năm xưa. Mọi kí ức đều hiện về, như những thước phim quay chậm lại trong đầu cô. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình hụt hẫng đến vậy. Cô đau khổ khi nhớ lại khoảnh khắc mình làm tổn thương Hạ Lâm trong phòng bệnh, vao thời khắc đó, chỉ dựa vào những lời nói của Lăng Hạo Thiên và chút kí ức mơ hồ còn sót lại kia, cô đã hiểu lầm tất cả. Tử Hạ Lâm, con trai của người đàn bà đáng sợ Tử Đinh Nhu kia chính là cậu bé đã bảo vệ cô năm xưa, đứa bé trai thường xuất hiện trong giấc mơ của cô lại chính là anh mà không phải là Hạo Thiên như cô đã từng nghĩ. Thật trớ trêu, hình ảnh đưa bé đó đang ra sức bảo vệ cô và một đứa bé trai khác đang sợ hãi nấp sau thân cây thật đối lập. Và người đang trốn tránh khỏi sự uy hiếp của Tử Đinh Nhu và đẩy cô đến nguy hiểm lại chính là Lăng Hạo Thiên. Cô đã hiểu vì sao, mình lại phải nhận nhát dao chí mạng đó, nếu không phải là Tiểu Thiên trốn đi, và do thần trí của Tử Đinh Nhu không tỉnh táo thì cô đã có thể không phải chịu sự ám ảnh của kí ức đáng sợ này. Nước mắt chảy dài trên khóe mắt, cô không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài không gian tối đen kinh hoàng này giống như muốn nuốt trọn vẹn toàn bộ thân thể cô.

“ Tuyết Nhi … em ở đâu ?” Cô nghe thấy giọng nói của ai đó đang gọi mình. Giọng nói ấy rất quen thuộc, là Tử Hạ Lâm, anh ấy đã đến tìm cô. Nhược Tuyết không còn sức đáp lại, từ từ chìm vào mê man, nhưng trên khóe môi cô vẫn nở một nụ cười hạnh phúc.

Tiếng xả nước vang vọng trong không gian đánh thức Tiểu Tuyết tỉnh dậy. Trong không gian sạch sẽ và tràn ngập ánh sáng, hơi nước bốc lên nghi ngút. Toàn thân cô đang được ngâm trong bồn tắm, cánh tay rắn chắc của ai đó đang chà xát thân thể cô, thật vô cùng thoải mái. Cô ngửi thấy mùi nước hoa Gucci Guilty thoang thoảng đâu đây, vậy người đang giúp cô tẩy rửa chắc chắn là Tử Hạ Lâm.

“ Em xin lỗi …” Cô nhẹ nhàng quay người về phía anh, vươn toàn bộ thân thể đang không chút che đậy mà tiến vào vòng tay ấm áp của anh. Nước dính trên người cô làm ướt quần áo của anh, khiến nó dính chặt vào, làm lộ thân thể vững chắc, cường trán của Hạ Lâm.

“ Em không cần như vậy, nếu có thể thì hãy quên hết đi, chúng ta sẽ có một khởi đầu mới.” Nói xong anh liền nhẹ nhàng bế cô lên, cuốn một chiếc khăn tắm cho cô rồi tiến vào phòng ngủ.

Vẫn là ngôi nhà trước đây của họ, là món quà mà anh dành tặng cô vào ngày đính hôn trước kia. Tiểu Tuyết nở nụ cười mãn nguyện, đôi tay tinh nghịch tự động chà xát quanh vùng mẫn cảm đang cương cứng của anh.

“ Em nên cần dậy dỗ lại một chút.” Hạ Lâm tuyên bố một cách bá đạo rồi kéo bỏ chiếc khăn đang ở trên người cô. Cảnh xuân lộ ra, trong mắt anh tràn ngập dục vọng. Đôi tay to lớn, rắn chắc không ngừng xoa nắn bầu ngực căn tròn của cô, khiến nhũ hoa trên đỉnh không ngừng vươn cao, tỏa ra sự quyến rũ mê người. Anh nhẹ nhàng ngậm lấy chút, tham lam, liếm mút, vuốt ve. Trong tức khắc, dục vọng thiêu đốt toàn bộ cơ thể Nhược Tuyết, sinh ra khát khao mãnh liệt, không thể kìm nén. Trong đầu cô chỉ còn tồn tại một suy nghĩ, muốn cả hai kết hợp thật nhanh.

Cả hai như có lực hút nam châm, cuốn chặt lấy nhau sinh ra khoái cảm bất ngờ. Lần này, anh tiến vào trong hang động ướt át, chật hẹp đó một cách dễ dàng hơn. Cục nóng sưng tấy không ngừng va chạm, khiên Tiểu Tuyết rên rỉ không thôi. Anh muốn tiến vào thật sâu, thật sâu hơn nữa, để lấp đầu khoảng trống vô vọng bên trong thân thể người con gái yêu kiều kia. Anh vẫn tiếp tục nhịp điệu ra vào cuồng dã của mình, chôn sâu vật nóng cương cứng đang cần được giải thoát kia vào sâu bên trong cơ thể cô. Nhược Tuyết cong người lên đón nhận sự xâm chiếm của anh, vật tráng kiện mạnh mẽ kia không ngừng ra vào, khiến hang động của cô co rút không ngừng. Cả hai cùng sung sướng rên rỉ, âm thanh tuyệt vời, dâm đãng hòa quyện vào nhau, cùng thét lên một cách sung sướng rồi tiến lên thiên đường bất tận.

Vào khoảnh khắc đó, họ dường như đã hiểu, cả cuộc đời này, Diệp Nhược Tuyết chỉ thuộc về Tử Hạ Lâm và số phận của cả hai đã gắn chặt với nhau từ cái ngày hôm đó, trước cửa hàng tiện lợi, một Nhược Tuyết xinh đẹp, đáng yêu và một Hạ Lâm đa cảm, ưu tư. Họ bắt đầu với cuộc trao đổi là kẹo chanh và những bức vẽ, rồi ông trời trớ trêu đã khiến cô phải sống trong nỗi ám ảnh kia, khiến cô quên đi, một đứa bé trai vẫn hằng đứng chờ cô trước cửa hàng năm xưa đó. Và họ đã gặp lại nhau, những cảm xúc mãnh liệt khi đó đã chứng thực một điều, cô chỉ thuộc về một người duy nhất, đó chính là chang trai đang kịch liệt cung cô hưởng thụ sự ngọt ngào, hạnh phúc này … Tử Hạ Lâm … Em yêu anh.

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play