Sau cơn triền miên đêm qua, cả thân thể Nhược Tuyết đều trở nên rã rời, mỏi mệt, giống như bị hút cạn chút sinh lực cuối cùng. Cô mở mắt ra, kèm theo đó là một chút hoang mang lo sợ.

“ Đây là đâu …” Cô mệt mỏi rên rỉ. Khung cảnh trước mắt thật xa lạ, cô nhớ rằng lần cuối cùng khi ý thức còn tỉnh táo là khi đang ở căn hộ 445 tại khu chung cư VIP mà Hạ Lâm mới mua.

“ Hạ Lâm … anh ở đâu ?” Cô cảm thấy sợ hãi. Khung cảnh trước mắt thật đáng sợ. Một khu rừng âm u, tràn ngập sương mù. Những tia nắng mới của buổi sớm bình minh le lói qua những tán lá cây rậm rạp, nhưng nó vẫn không làm giảm bới được sự u tối của khu rừng này.

Tiểu Tuyết nhận ra nơi mình đang nằm, đây chính là giấc mơ quen thuộc của cô. Lần nào cũng vậy, nó đều lặp đi lặp lại một cách thường xuyên, giống như để nhắc nhở cô không được quên về nó. Nhưng thực sự cô không thể nhớ ra được, mình đã trải qua chuyện này như thế nào.

Vẫn giống như trước kia, luôn có một đứa bé trai đứng chắn trước mặt cô luôn miệng nói đừng lo sợ. Nhưng thực ra, cô hiểu hơn ai hết cả cô và cậu bé đó đều đang rất run sợ, và thứ khiến hai người họ cả thấy như vậy chính là người phụ nữ đang từ phía xa đi tới kia. Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, gấu váy bị lem màu đất nâu của rừng. Cô kinh hãi khi nhìn thấy khuân mặt của cô ta, một khuân mặt xinh đẹp, nhưng lại có một vết sẹo ngang bên má trái vô cùng xấu xí. Cô ta có mái tóc dài, giống như kiểu tóc trước đây của cô nhưng lại rẽ ngôi giữa, trông vô cùng quỷ dị. Tiểu Tuyết nhận ra kiểu tóc đó giống hệt như kiểu tóc của Fink đã từng cắt cho cô tại Tiệm cắt tóc ba giây trước kia. Nó giống như con ma trong The Ring hồi đó. Vậy đến giờ, cô mới hiểu, vì sao mình lại có ác cảm với mái tóc đó như vậy.

Cô ta đang tiến gần đến phía cô và đứa bé, trên tay còn cầm một con dao sắc nhọn, bóng loáng. Tiểu Tuyết túm lấy cánh tay của đứa bé trai đó, cố dùng sức lay chuyển nó để cùng nhau chạy đi. Nhưng dường như, mọi cố gắng đều không có kết quả, cô có túm lấy tay đứa bé đó bao nhiêu thì nó vẫn đứng chắn trước mặt cô bấy nhiêu, giống như đang cố sức bảo vệ cô.

“ Mau chạy đi …” Cô cảm thấy mình không còn chút sức lực nào cả mà chí có thể yếu ớt với gọi đứa bé đó.

“ Đừng lo … Tớ sẽ bảo vệ cậu …” Đứa bé đó dõng dạc nói lại một cách hùng hồn, nhưng, lại khiến cô thêm phần lo lắng. Làm sao nó có thể bảo vệ cô khỏi người phụ nữ nguy hiểm kia.

Cô ta đang đến gần, tiếng bước chân lạo xạo trên đám lá khô dưới mặt đấy cùng khiến cô thêm hồi hộp, lo lắng hơn bao giờ hết.

“ Không … tránh xa tôi ra …” Tiểu Tuyết dùng hết sức lực rồi hét lên trong vô vọng. “ Cứu em … Hạ Lâm.” Cô chỉ còn cảm nhận được một điều, không có sự che chở nào từ đứa bé đó nữa mà trong đầu cô chỉ tràn ngập một khung cảnh đẫm máu.

Màu đỏ tươi xinh đẹp đến quỷ dị của mãu thấm đẫm bộ quần áo cô đang mặc trên người. Màu máu tanh xộc vào mũi cô, khiến cô nôn khan một cách khó chịu. Nhưng, điều quan trọng hơn cả chính là vết thương trên ngực cô vẫn đang không ngừng kêu gào. Cô cảm nhận được sự đau đớn đến cắt da cắt thịt kia. Máu vẫn ộc ra từ miệng vết thương hở đó mà không có cách nagf ngừng lại được.

“ Đau … Đau quá …” Cô rên rỉ trong nỗi đau vô bờ kia. Nước mắt trào dâng khiến cảnh vật trước mắt cô nhạt nhòa đi. Rồi, Nhược Tuyết cảm thấy mình dần chìm trong cơn mê man, bên tai cô còn vọng lại tiếng la hét thất thanh của ai đó. Cô biết rằng, tiếng khóc này là của đứa bé trai đã bảo vệ cô lúc trước kia.

“ Xin lỗi … tớ thực sự … xin lỗi …”

****************************************

“ Tuyết Nhi! Em tỉnh lại mau. Em làm sao vậy, Tuyết Nhi!” Hạ Lâm hoảng hốt tỉnh giậy. Sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào của Tiểu Tuyết khiến anh lo sợ không thôi. Nước mắt rơi lã chã trên mặt như những chuỗi trân châu, miệng cô luôn không ngừng kêu cứu.

Anh biết cô đang gặp ác mộng, nhưng dù anh có gọi đến bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn không thấy cô tỉnh dậy. Bỗng nhiên, cơ thể cô co rút lại. Cả người co quắp như thể đang chịu đựng một nỗi đau nào đó, ánh thấy bàn tay bé nhỏ của cô bất giác đưa lên ngực trái. Trên thân thể xinh đẹp không chút che đậy nào của cô, những ngón tay thon nhỏ của cô sờ lên một vết sẹo dài ở trước ngực.

“ Tuyết Nhi, em không sao chứ ?” Khi thấy ánh mắt đờ đẫn như người mất hồn của cô mở ra, bên trong còn đẫm lệ, anh vội vã hỏi. Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi đến cực độ của cô, Hạ Lâm không kìm được lòng mình mà ôm chặt thân thể của cô.

“ Hạ Lâm … em sợ!” Giọng nói của cô không còn chút khí lực nào cả, cô chỉ vô vọng đáp lại anh như vậy. Cô thực sự cảm thấy rất sợ hãi, dù biết rằng mình chỉ đang ở trong cơn ác mộng nhưng cô vẫn không thể khống chế được nỗi sợ hãi đó đang tàn phá tâm hồn mình.

“ Đừng sợ, có anh ở đây. Ngoan, anh sẽ bảo vệ em. Đừng khóc nữa.” Hạ Lâm nhẹ nhàng an ủi cô giống như đang dỗ dành một tiểu hài tử.

Anh biết rằng cô là một người con gái rất mạnh mẽ nhưng anh lại không thể ngờ rằng, mình lại bắt gặp một con người khác hoàn toàn so với vẻ ngoài mạnh mẽ, kiêu ngạo kia của cô. Bây giờ, trông cô không khác gì một chú cún nhỏ bị thương đang nằm ép trong lồng ngực rộng lớn của anh. Tiếng khóc nỉ non của cô càng khiến anh lòng anh thêm thắt lại. Hạ Lâm không biết được cô đang sợ hãi điều gì và anh cảm thấy mình chưa bao giờ bất lực như hiện tại.

“ Ngủ đi, đừng khóc nữa … Mọi chuyện đều ổn rồi.” Anh chỉ có thể nói những lời an ủi sáo rỗng như vậy với cô mà không thể làm gì khác nữa để khiến cô thoát khỏi nỗi sợ hãi đang tồn tại bên sâu thẳm tâm hồn cô.

Nước mắt của cô làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi của Hạ Lâm, đôi tay cô bám chặt vào cơ thể anh, không một chút buông rời. Cô thiếp đi trong mệt mỏi, nhưng cơ thể thì hoàn toàn cuộn chặt lại bên trong lòng anh, giống như đứa tre cần được bảo vệ. Anh thở nhẹ, cảm thấy bớt lo lắng hơn trước rất nhiều. Cơ thể trắng nõn xinh đẹp của cô ướt đẫm mồ hôi, anh bế cô vào bên trong nhà tắm, tự mình tẩy rửa cho cô, rồi đặt cô trở lại bên giường. Ánh nắng buổi sáng đã chiếu khắp căn phòng ngủ xinh đẹp, sang trọng kia.

“ Hạ Lâm … “ Tiểu Tuyết tỉnh dậy trong cơn mê man, liền lập tức gọi tên anh. Cô cảm thấy bên cạnh mình không còn chút hơi ấm nào của anh, mùi hương nước hoa Chanel 05 cũng đã phai đi phân nửa. Cô không hiểu tại sao giọng mình lại khản đặc như vậy, trên mắt vẫn còn vương đẫm nước. Diệp Tuyết cô gắng gượng người dậy, chiếc áo sơ mi màu trắng tinh khôi của anh đang mặc trên người cô lộ rõ toàn bộ thân thể xinh đẹp, tràn đầy những dấu vết hoan ái đêm qua. Cô biết rằng mình đã gặp phải cơn ác mộng khi xưa, nhưng cô lại không hiểu vì sao mình lại trở nên yếu đuối và sợ hãi đến vậy. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự sỡ hãi đang xâm chiếm tâm hồn cô một cách mãnh liệt, rõ ràng đến như vậy.

“ Em tỉnh rồi. Còn mệt không ?” Hạ Lâm từ bên ngoài cửa phòng tiến vào, trên tay còn đem theo một bát cháo nóng hổi. Khi bàn tay mát lạnh của anh chạm vào trán cô, Nhược Tuyết mới như tỉnh lại hoàn toàn, cô cố gắng cười gượng để cho anh bớt lo lắng.

“ Em không sao. Chỉ là một cơn ác mộng thôi.” Nhưng, cô không biết rằng, anh là người hiểu hơn ai hết nỗi đau đớn, sợ hãi của cô. Mặc dù cô nói không sao nhưng vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt vẫn chất chứa nỗi kinh hoàng còn chưa biến mất kia đã nói cho anh biết, cô thật sự rất sợ hãi.

“ Ừ, vậy anh yên tâm rồi. Em ăn cái này đi cho nóng, là cháo cá anh vừa mới nấu xong.” Tiếp nhận bát cháo từ tay anh, mùi hương và hơi nóng bốc lên nghi ngút khiến cô không thể cưỡng lại được. Tiểu Tuyết vui vẻ ăn hết nó, tâm tình cô cũng dần trở lại ổn định hơn.

Nằm trên giường, cô không thể tiếp tục ngủ được nữa mà chỉ nằm một chỗ, cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp kia để suy nghĩ. Cô đã từng xem nhẹ cơn ác mộng trước đây của mình, và giờ cô đã hiểu một điều. Diệp Nhược Tuyết cô cần phải biết được đã có chuyện gì xảy ra vào cái năm cô lên năm tuổi đó, mà người duy nhất sẽ cho cô đáp án về chuyện này chính là Lăng Hạo Thiên.

Cô không nghĩ rằng sẽ đi gặp mặt hắn một lần nữa nhưng, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt lo lắng, đầy nỗi ưu tư của Hạ Lâm khi nhìn thấy cô ban nãy thì càng khiến cô thêm quyết tâm, phải biết được sự thật về phần kí ức đã bị đánh mất kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play