Nàng khép mắt để lệ tuôn xuống bàn tay Tống Minh đang siết lấy cổ mình. Ít ra được chết trong tay hắn còn hơn chết trong tay kẻ khác gấp ngàn vạn lần. Hắn nhìn nàng, tay run lên cuối cùng cũng buông ra khiến An An té sụp xuống.

Nàng choáng váng thở ngược không khí vào ngực một cách tham lam nên ho sặc từng hồi nhưng chưa chi Tống Minh lại giữ lấy má nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt vẫn còn giận dữ nói…

- Ta cho nàng giải thích. Nếu nói không xong thì đừng có trách ta!

- … thiếp… cho thiếp thở trước đã…

Nàng vẫn thở ngược, môi hồng đã tái nhợt hết lại. Tống Minh nhìn nàng như thế trong lòng vô cùng khó chịu. Nàng cứ như bày trò ép hắn tàn nhẫn sau đó tự hắn phải lãnh hết mọi sự thống khổ tàn bạo hơn. Hắn không muốn nàng tổn thương nhưng làm sao kiềm lại sự tức giận này khi nàng mãi vẫn làm hắn không thể hết sự hoài nghi.

Cuối cùng thở lại được, dù chưa hoàn toàn bình thường nàng vẫn cố giải thích cho Tống Minh hiểu …

- Ba tuổi thiếp đã bị cha bán vào thanh lâu, mama cho thiếp làm tì nữ hầu bàn thôi. Đến khi thiếp tròn 15 tuổi, kinh doanh ở Mỹ Hồng Lâu không còn khấm khá như trước nên mama giao kèo cho thiếp làm kĩ nữ hành nghề tạp kĩ mua vui không bán thân, đổi lại rút ngắn hai năm lấy lại giấy chuộc thân. Thiếp chỉ muốn sống và có chút tiền sau này nhưng lại lọt vào mắt Phiến An Thành…. Thiếp thật sự không muốn bán thân nên mới bỏ trốn khỏi đó, mama cho người truy đuổi vì tình thế khẩn cấp thiếp mới giả chết nằm cạnh kiệu hoa cùng đoàn người trước tân nương.

Nghe hết mọi chuyện hiểu ra nguyên nhân nàng lại ở đó đúng lúc hắn đến tìm tân nương rồi nhưng ánh mắt Tống Minh vẫn còn chưa có vẻ nguôi giận. An An lo lắng nhìn hắn chờ đợi. Mọi chuyện nàng nói không sai nửa lời, Tống Minh nghe hết may ra sẽ tha thứ cho nàng. Nhưng Tống Minh lên tiếng bằng chất giọng kiềm chế cơn giận như gầm gừ với nàng…

- Sao lần trước không nói cả chuyện này cho ta nghe? Nàng vẫn là giấu ta, dối gạt ta hỏi sao ta có thể tin hả?

- Hic… làm sao thiếp nói được thiếp xuất thân từ chốn thanh lâu chứ?

Lúc này nàng đã nhòa lệ. Nơi không tốt đẹp đó có thế nào đi nữa cũng không thể chứa loại nữ nhân tốt rồi. Dù nàng biết mình cũng không thanh cao hay loại khuê nữ gì song có giải thích đằng trời An An biết mình cũng không thể gột sạch thanh bạch cho mình với xuất thân đó.

Tống Minh nghe ra càng giận, nàng từ đâu đến làm khổ tim hắn hắn thật không màng nhưng nàng không nói cho hắn biết mới khiến cơn giận càng thêm mãnh liệt.

- Đã muốn ta tha thứ mọi việc đều không được giấu bất cứ chuyện gì, nàng thật tâm trong lòng không có gì tốt đẹp, không thật lòng với ta!

- Không có! Thiếp chỉ là một nha đầu không xứng với chàng rồi sao có thể nói ra thiếp lớn lên ở thanh lâu chứ…hic. Thiếp cũng có cha mẹ, đệ muội nhưng họ còn khinh muội ở thanh lâu… thiếp không muốn chàng khinh bỉ thiếp… không muốn chàng thấy thiếp bẩn thỉu… Thiếp hic… thiếp chỉ cần mỗi chàng trên đời không nhìn thiếp chán ghét, ghê tởm thôi Tống Minh!

Nàng khóc nấc cả người run lên từng hồi. Cảm giác cả nhà quay lưng lại nàng từng trải qua vô cùng khốn khổ, nàng không muốn cảnh đó sẽ lập lại từ chính nam nhân nàng yêu.

Tống Minh nhìn nàng khóc thật sự rất đau đớn làm ngực hắn thắt lại không thể nào thở nổi. Nàng xinh đẹp không tì vết, tuy đầu óc ranh ma bày đủ trò không mấy lễ nghĩa nhưng vẫn mang chút nét thơ ngây, vô tư làm sao Tống Minh thấy bẩn thỉu hay khinh bỉ nàng được cơ chứ.

Cái mà hắn giận chỉ là nàng không nói ra sự thật từ đầu, nàng lừa hắn làm hắn hoang mang không rõ tình cảm của nàng có thật lòng hay không? Tống Minh lại lần nữa nâng mặt nàng lên. An An nhìn hắn nhạt nhòa vì lệ tuôn nghe….

- Có bao nhiêu nam nhân chạm vào người nàng rồi?

- Hic… chỉ có mỗi chàng thôi, hãy tin thiếp…

- Ta làm sao có thể tin nàng nữa!?

Giọng hắn nghẹn lại thật sự không còn chút can đảm nào để tin nàng. Hết thảy mọi chuyện khiến hắn thành kẻ si ngốc bị lừa trước mặt lại không biết hỏi sao không lo đây có thể vẫn là một trò lừa tinh tế khác của nàng.

Lời từ miệng Tống Minh thốt ra khiến tim nàng thốn đau còn hơn ngàn vạn kim châm đau sát muối nhứt nhói từng hồi. Chẳng lẽ nàng không có thể lấy lại niềm tin của Tống Minh sao? Mắt nàng nhanh chóng dời nhìn mãnh đao của hắn đặt chẽm chệ trên kệ cao. Đầu óc nàng trống rỗng chỉ nghĩ đến cách có thể làm Tống Minh tin mình.

Nàng vụt chạy đi làm hắn bất ngờ nhìn nàng hướng về kệ đao. An An đứng cạnh mãnh đao lớn của Tống Minh ngoảnh nhìn lại hắn khóc nói…

- Thiếp sẽ dùng cái chết để chàng tin thiếp trong sạch!

Nàng nói ra cũng đã hạ quyết tâm rồi, không còn giữ được niềm tin của Tống Minh thì sống cũng vô ích. Nhưng Tống Minh đứng nhìn không những không có hành động nào ngăn cản nàng làm điều sằn bậy mà còn không biến đổi sắc diện trơ mắt ra nhìn. Nước mắt của nàng vì thế có chút ngưng rơi. Tống Minh thu tay khoanh trước ngực tỏ thái độ chờ xem nàng sẽ dùng cách gì chứng minh khiến nàng có chút bị sốc trong tâm.

Chẳng lẽ Tống Minh không muốn cản nàng chết thật sao?

Có lẽ Tống Minh thật sự không còn chút tình cảm nào với nàng rồi. An An nghĩ vậy lòng buồn đau xoay nhìn đao, tay với đến. Dù sao nàng cũng quyết chết thật, mất mạng giữ tiết hạnh cho mình cũng không đau lắm đâu.

Nhưng phút giây ấy nước mắt nàng ngừng tuôn, mặt nhăn lại vô cùng khó coi. An An thử đổi thế nhưng thật sự cây đao của Tống Minh nặng kinh khủng dùng cả hai tay bằng toàn bộ sức lực vậy mà cũng không làm nó suy suyễn. Hằng ngày nàng đều thấy hắn để lên có một tay vô cùng nhẹ nhàng cơ mà.

Đứng quan sát nàng “làm trò” một lúc thật rất cực khổ với đao của mình, Tống Minh mới lên tiếng…

- Mãnh đao của ta còn nặng hơn cả nàng đó! Không cần phí sức thế đâu!

Nàng cắn môi, mày hơi nhăn lại thì ra là Tống Minh biết nàng không bao giờ nhúc nhích nổi đao nên mới dửng dưng không ngăn một cách thản nhiên như thế. An An có chút xấu hổ và hơi giận cứ như muốn chết lại bị chơi xỏ trước vậy.

Xoay nhìn thấy bức tường, thế là nàng lại đổi đối tượng nhắm mắt lao người đến có ý đập đầu tự vẫn. Nhưng Tống Minh lúc này bước nhanh cản lại, trán nàng đập vào bờ ngực của hắn cũng đủ làm choáng váng cả người. Ôm lấy cục sưng, nàng nhìn lên uất hận rồi không nói không rằng há miệng le lưỡi nhỏ có ý cắn nhanh một phát thì hắn lần nữa giơ tay bóp lấy má nàng.

An An vùng vẩy, gào lên tức giận…

- Chàng cứ cản làm sao người ta chứng minh được chứ? - Hắn muốn nàng làm cho hắn tin nhưng chính hắn cứ phá ngang hỏi sao nàng không tức.

- Định chết để trốn ta sao? Nàng chết rồi thì ta lấy ai trừng phạt mọi chuyện!? - Tống Minh gầm gừ nói xem ra không phải dọa chơi khiến nàng run rẩy bước lùi.

- Sao chàng trừng phạt mãi thế?… đã nói thiếp hoàn toàn không cố ý nói dối rồi…

Nàng thoái lui ba bước, hắn chỉ cần một bước tiến đã đến giữ lấy cằm nàng nâng lên ép nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt Tống Minh rõ ràng vẫn còn giận dữ, chứa hoài nghi nhìn lại muốn xem nàng có lộ chút giả dối nào ra ánh nhìn hay không…

- Nàng và An Thành tiếp xúc đến mức nào rồi?

Tống Minh bỗng dưng nói chuyện này khiến nàng đang sợ hãi cũng lúng ta lúng túng trả lời ngay…

- Chỉ nói chuyện thôi…

- Còn gì nữa? Thử giấu ta đi nàng biết hậu quả rồi đó!

Vừa nói tay Tống Minh càng giữ chặt hơn nâng cằm nàng cao lên khiến nàng phải kiễng gót. An An tất nhiên biết sợ rồi, vả lại Tống Minh thật rất đáng sợ dọa người như thế này hỏi sao nàng không nói loạn ngay hết mọi thứ có thể nhớ lúc này…

- Có… có nắm tay qua. Chỉ là nắm tay thôi, lúc đó hắn là khách nên thiếp phải cho nắm…

- Tay nào? - Giọng Tống Minh gằng lại mang chút mùi ghen tuôn ẩn chứa.

- Ah… làm sao thiếp nhớ là tay nào chứ? Hổng lẽ chàng sẽ chặt tay thiếp sao?

Nàng giấu vội hai tay ra sau lưng đầy sợ sệt. Tống Minh quan sát ánh mắt nàng không khác thường vẫn hệt như mọi ngày, hành động sợ hãi không có gì lạ. Thế là không nói không rằng, hắn mang nàng đi qua gian hồ tắm xả nước xuống hồ. An An run rẩy không hiểu chuyện gì thì hắn ra tay như chớp xé toạt áo nàng.

Lập tức cả người nàng co rúm lo sợ bị hành hạ đau đớn nhưng Tống Minh chỉ mang nàng xuống hồ nước lạnh cóng. Trời đông khí hàn đã rất kinh khủng, giờ nàng lại bị cho ngâm nước lạnh hỏi sao không run lên bần bật, cả người tím ngắt. Tống Minh bên trên quát…

- Tắm nhanh lên! - Ban nảy An Thành đã giữ nàng, hắn càng không muốn thân nàng từng có nam nhân nào tiếp xúc qua dẫu chỉ là nắm tay đơn thuần.

- Lạnh… lạnh quá! - An An vô cùng sợ lạnh, tay nàng tê cóng làm sao tắm nổi thì Tống Minh lại hung hăng ra lệnh.

- Nhanh!

Hắn thật đáng sợ, nàng cố hết sức tắm như gà chết chìm, thoa tinh dầu trên thân không dám nhúng người vào nước. Rồi Tống Minh mang nàng lên kéo trở lại giường. Cả người ướt đẫm, nàng bị đẩy ngã chưa kịp nhận thức thì thấy Tống Minh đã chòm trên người nàng rồi. Hắn nhìn thân nàng lạnh run vẫn xinh đẹp quyến rũ không vơi mất dẫu chỉ một chút rồi lên tiếng ra lệnh…

- Ta cấm nàng tiếp xúc với bất kì nam nhân nào. Nếu để ta phát hiện thì ta lại cho tắm nước lạnh thế này nữa!

Nàng lạnh quá chỉ cuống quýt níu lấy chăn, không nói năn gì nổi. Tống Minh giận kéo phăng chăn ấm đi gầm gừ…

- Còn không trả lời ta hả?

- Thiếp nhớ rồi mà! Thiếp sẽ không tiếp xúc nam nhân nào khác ngoài chàng cả… mau trả chăn cho thiếp đi!

An An nhỏm dậy với theo chăn không biết Tống Minh thở ra nhẹ trong lòng hết bao nhiêu. Hắn giơ tay ra áp lên làn da lạnh ngắt trơn mịn, thân nhiệt ấm nóng như muốn làm phỏng nàng. Nàng kinh hãi vội cắn môi, nhíu mi không dám phản kháng lại Tống Minh dù rất sợ điều đau đớn kinh hoàng lần trước. Nàng biết mình là người có tội gây ra tất cả chuyện này, có bị hành hạ cũng là lẽ dĩ nhiên nên không có quyền phản đối.

Nhưng môi Tống Minh mút trên đầu miên nhũ khiến nàng vội mở mắt không hiểu. Hắn đang hôn từng tấc da thịt nàng một cách nhẹ nhàng không hề có chút tàn bạo cuồng dã nào. Tay hắn còn nắm lấy tay nàng như muốn làm ấm người nàng đang lạnh run.

Tim An An đập dồn, cơ thể vì hành động ôn nhu nhanh chóng hưởng ứng chủ nhân quen thuộc. Dẫu cho Tống Minh đang có hành động ngọt ngào với nàng nhưng không hề hôn lên môi nàng, nàng biết là hắn không phải đã tha cho nàng nhưng không bị đau thế này nàng thật không phản đối nổi.

Thế là khuê phòng nhanh chóng vang tiếng thở dồn gấp gáp. Người nàng tì sấp xuống đệm êm cảm nhận Tống Minh từ phía sau nhịp động. Tống Minh giữ lấy hông nàng, mãnh liệt đem nóng thiếc xông tới đưa đẩy trong hoa huyệt trơn ướt của nàng. Hôm nay hắn có chờ nàng nên dịch mật nàng thấm đủ cho hắn chiếm đoạt, thậm chí vì cả hai quá lâu chưa gần gũi lại càng cho cảm xúc vô cùng tuyệt vời.

Nàng bị “hành hạ” chỉ có thể níu chặt chăn bên dưới, thỏ thẻ rên rỉ từng hồi quá sức. Tống Minh nghiên người ôm chắt ngang ngực tròn của nàng, hạ thân vẫn không ngừng tiến tới thoái lui động sâu cự vật vào người nàng…

- Tên gì…

Hơi thở dốc làm nàng không nghe rõ, lúc này cảm xúc cơ thể bị hắn chi phối khiến nàng chẳng biết gì nữa làm Tống Minh lại gầm gừ…

- Tên nàng!!!

- Ah… An An! Thiếp tên An An! Nhưng nghệ danh là Nguyệt An tiên nữ!

Nàng nói ra tên thật cho Tống Minh biết lòng cũng rất vui. Hắn vẫn không ngừng nhịp động cùng nàng nói ngay.

- Tiên nữ háu ăn thì có!

- … đúng rồi, thiếp quên là đang đói bụng!

- Yên lặng!

Tống Minh la làm nàng bặm môi không dám thêm ý kiến nữa. Tiệc vui ngoài kia chẳng còn ai nhìn thấy thiếu gia và thiếu phu nhân đâu cả. Hắn triền miên giữ lấy nàng, dùng ân ái hành hạ nàng không chút thô bạo chỉ có chút ham muốn mãnh liệt nàng không rõ có phải do quá giận mà ra hay không? Dù sao cũng chưa được tha thứ nhưng ngọt ngào “phạt nặng” như thế nàng chịu nha.

Tuy đêm đêm Tống Minh phạt nàng vậy thôi như hình thức xả tiết cho hắn, còn ban ngày vẫn là giận nàng, bắt nàng trong phủ giam giữ. Dù sao cũng chẳng thể buồn đau hơn nên An An vẫn ăn ngủ được dẫu không biết bao giờ mới được tha thứ.

Cảm lạnh trong người mãi vẫn chưa dứt, mẹ chồng nàng dịu dàng báo…

- Mẹ gọi thái y cho con rồi Nghiên nhi!

- Con không sao mà mẹ… tại con tắm nước lạnh thôi!? - Được mẹ hắn quan tâm như thế nàng càng áy náy hơn.

- Mùa đông mà con đi tắm nước lạnh sao? Con có bị ấm đầu không Nghiên nhi?

Nàng ăn bánh không nói, chắc chắn chỉ có con trai của mẹ “ấm đầu” thôi chứ nàng vẫn ổn lắm. Vừa lúc Tống Minh về, sắc mặt trơ lạnh băng giá thật là đáng ghét. Đêm đòi hỏi người ta như thế mà giận cứ giận hoài à.

Thấy nàng dám to gan liếc mắt, hắn trừng lại một cái ngay lập tức An An run run cố ăn thôi. Dù sao nàng mang tội tày trời đâu dễ dàng được tha thứ chứ.

Thái y đến, Tống Minh lên tiếng hỏi…

- Mẹ thấy trong người không khỏe sao?

Dẫu cứng ngắt ít biểu hiện tình cảm nhưng Tống Minh vẫn rất quan tâm cha mẹ, nếu không hay cải lời coi thường quyết định cha mẹ hẳn cũng thành loại con có “hiếu” rồi. Bà mẹ chỉ cười tay vuốt tóc An An…

- Tĩnh Nghiên cứ cảm hoài, mẹ lo không biết có phải nhiễm phong hàn nên mới gọi thái y khám xem kẻo nhiễm hàn tâm phế khó trị.

Nàng im ru không dám nói năn gì sợ Tống Minh lại nói nàng có tội nhưng sung sướng, bệnh được đại phu đến tận nơi khám cho. Nhưng hắn không nói gì, lặng ngồi xuống ghế thái độ lạnh nhạt nhưng thật ra cũng muốn xem thái y khám nàng có bệnh nặng không.

Thật sự hắn có muốn giấu quan tâm nàng cũng khó, tối ngủ nàng cứ ho suốt chính hắn cũng định lén kêu người nấu gì tẩm bổ cho nàng. Lỗi cũng do hắn khiến nàng bệnh mới thế này đây.

Thái y chuẩn mạch nhìn nàng hỏi thăm….

- Thiếu phu nhân gần đây thấy trong người thế nào? Có ăn uống khó khăn gì không?

- Không… không có gì lạ. Ăn uống rất tốt!

Nàng tất nhiên là ăn tốt rồi, cứ ăn cả ngày còn không vì chuyện Tống Minh giận mà giảm năng suất nữa. Tống Minh ngồi khoanh tay trước ngực chờ và lão thái y cười nói…

- Thiếu phu nhân cảm nhẹ thôi cần ủ ấm nhiều hơn sẽ hết ho. Và xin chúc mừng Tống tướng quân, thiếu phu nhân đã có tin vui rồi!

Thái y chuẩn xong nàng nghe thiếu chút mắc nghẹn. Mẹ chồng vui mừng khôn khiết không thấy mặt cả hai cứ đờ đẫn ra. Ý muốn có cháu bồng sớm cuối cùng cũng thành hiện thực, bà má nựng yêu khen con dâu cưng suốt. Nàng không ốm nghén, cũng không có gì lạ nếu thái y không đến khám hẳn còn chưa nhận ra là mang thai.

Tống Minh vẫn ngồi như pho tượng, gương mặt trơ cứng đó thật khó đoán cảm xúc của hắn lúc này. An An vì thế nuốt không trôi thật rồi, thân nàng lo còn chưa xong nay có thêm đứa trẻ không biết sẽ ra sao nữa. Thấy mẹ chồng vui đến thế nàng cũng cố cười gượng không biết đây là chuyện vui hay chuyện xui nữa.

Quốc sư về nghe tin cũng rất mừng, trong phủ không khí chưa chi đã rôm rang vui như hội. Chỉ có mỗi An An theo sau Tống Minh vào phòng, mắt nhìn bóng lưng hắn không nói năn gì từ lúc đại phu về khiến nàng có chút e dè sợ sệt…

- Thiếp xin lỗi…

Tống Minh không nhìn lại nhưng đang nghe nàng nói. Nàng tự níu níu vạc áo trước bụng vẫn còn thon của mình lại lí nhí tiếp tục…

- …thiếp không cố ý có “tiểu bảo bối” đâu…. Hay là nhân lúc mọi việc còn chưa đến nỗi chàng cho thiếp đi có được không?

- Đi đâu?

Cuối cùng Tống Minh cũng xoay lại hỏi lên giọng một cách đáng sợ khiến người nàng run run. Nàng bị phát hiện không phải là Dương Tĩnh Nghiên rồi, nếu nàng là thê tử giả thì chuyện có con này cũng không hợp lệ nên rụt rè nói…

- Đi trước khi rắc rối hơn. Thiếp sẽ đi đến một nơi không ai phát hiện ra, có thể là ở trong rừng hay trên núi hoặc là ở…

Nàng đang vắt óc suy nghĩ chổ có thể trốn thì Tống Minh bước đến gần giữ lấy tay nàng nói mang chút tức giận…

- Ta đã nói đừng có nghĩ đến chuyện trốn đi khỏi ta, mà giờ còn mang theo cả con của ta nữa!?

- Nhưng chàng biết thiếp không phải Tĩnh Nghiên. Chàng giữ thiếp ở lại để trừng phạt thôi làm sao thiếp có thể ở vậy sanh con chứ?

- Có gì mà không được. Con là của ta!

Tống Minh nói dứt khoát, dĩ nhiên hắn biết chắc nàng mang thai con mình rồi. Nhưng lời nói hắn sắc lạnh chỉ khiến mắt nàng phiến lệ buồn đau…

- Nhưng chàng đâu xem thiếp là thê tử của chàng. Con mà ra đời kiểu mập mờ không rõ ràng như thế sẽ rất buồn thà để thiếp đi cho rồi!

Nàng khóc òa làm hắn nhăn mặt ngay. Hắn không biết nàng đang muốn điều gì nữa, có phải nàng đang dùng trò dụ dỗ hắn nữa hay không đây? Tống Minh nói một cách điềm tĩnh với nàng…

- Nàng có chổ để đi sao? Rồi nàng làm gì để sống? Một mình đã ăn nhiều như thế sao có thể tự mình nuôi một đứa trẻ.

Tống Minh đã từng mừng thầm bản thân làm tướng quân có bổng lộc cao mới nuôi nàng ăn no thoải mái, nghĩ cảnh nàng bơ vơ không có gì ăn vặt thì con chưa kịp có chuyện gì nàng đã chết đói trước rồi. An An sững ra nghe thế suy nghĩ lại ngay. Hắn lại nói tiếp…

- Hay là nàng muốn bị người ta bỏ lồng trôi sông vì tội có chữa hoang hả? Sau này định bắt con không có cha hay sao?

- Sao chàng toàn nói việc thê thảm không vậy? - Nàng nghe sơ qua đã rùng mình hết rồi đúng là Tống Minh giỏi dọa người mà.

- Để cho nàng tỉnh táo ra chịu ở yên đây không được trốn đi!

- … vậy thì chàng tha thứ cho thiếp đi!

Mặt Tống Minh đanh lại quả là nàng giở trò. An An chờ đợi, thật lòng nàng tin Tống Minh không tàn nhẫn đến mức đó đâu, không ai trách tội người biết nhận lỗi mà. Song hắn lạnh lùng lên tiếng không như nàng chờ mong…

- Lo mà dưỡng thai, con ta có gì không ổn thì ta không tha cho nàng!

Hắn thấy mắt nàng phiến lệ vẫn cứ quay đi. Nàng lại khóc, Tống Minh không tha thứ còn xem nàng chỉ là người sanh tiểu bảo bối nối dỗi cho hắn mà thôi không quan tâm nàng.Phút chốc nàng thấy ganh tị với con vì còn được Tống Minh trân trọng, quan tâm hơn. Nàng thật không còn tự tin hay hi vọng sẽ được Tống Minh yêu thương như trước rồi.

Nàng nằm khóc thầm đến ngủ quên thì Tống Minh mới trở người sang nhìn nàng. Hắn biết nàng đau khổ, tay nhẹ nhàng kéo chăn ủ ấm người nàng rồi vuốt nhẹ lên bụng nàng môi cười khẽ. Sau đó vẫn âm thầm như mỗi đêm hắn ôm lấy nàng vào lòng.

Giận nàng thật sự rất mệt mỏi nhưng bị lừa dối như thế nào có thể tha thứ cho nàng dễ dàng như vậy chứ. Đành làm khổ mình hành hạ nàng, trả đũa nàng thêm chút nữa đến khi Tống Minh đảm bảo cảm xúc nàng dành cho hắn không mang giả dối thì Tống Minh sẽ lại yêu thương nàng.

———————-

Cô nương bản thân muốn chiếm đoạt không những to gan dám bỏ trốn đã đành còn dụ dỗ biểu ca đến mức si dại khiến Phiến An Thành rất giận, đi ăn chơi trong thanh lâu mấy ngày trời. Nhưng chuyện làm hắn phiền muộn không phải là vì An An mà vì lại phải đối đầu với chính biểu ca Tống Minh. Tình cảm hai huynh đệ tốt đẹp chỉ vì một cô nương phá ngang hỏi sao y không tức.

Biểu ca của hắn như thế còn bị mê hoặc quả là Nguyệt An quá lợi hại. Nếu hắn nói ra hết cho bá phụ và cô mẫu biết e cũng không làm Tống Minh nghĩ suy tỉnh táo lại. Cuối cùng phải ngậm đắng nhìn hồ ly tinh dối gạt cả nhà cô mẫu nhưng không làm gì được An Thành thật không cam tâm.

Hắn đi về, vẫn còn suy nghĩ mông lung thì ngẩn lên chờ đợi bóng dáng nữ nhi chờ mình về may ra sẽ khiến tâm tình dễ chịu một chút. Song Dương Nhi hôm nay không chờ hắn, An Thành vội tìm quanh, phòng nàng thu đồ gọn gàng khiến hắn quá kinh ngạc vội tìm thuộc hạ…

- Tiểu Lạc, Dương Nhi đâu rồi?

Thằng hầu nhíu mày thấy thiếu gia của mình gần đây tâm tình không tốt xem ra đã ảnh hưởng đến cả trí nhớ rồi nói ngay…

- Cô nương ấy không phải bị chính thiếu gia đuổi đi hay sao?

- Ta đuổi bao giờ chứ?

An Thành giữ nàng lại đây, nhìn thấy nàng loay hoay hầu hạ chu đáo mỗi ngày rất vui con mắt sao lại đuổi được, thậm chí hắn chẳng nhớ chút gì cả sau lần cuối làm nàng khóc. Tiểu Lạc trả lời chủ nhân ngay.

- Hôm trước người đi Phù Tương lấy quà biếu bá phụ của người, cô nương Dương Nhi nói là không thể ở lại, gửi nô tài lời cảm ơn thiếu gia. Nô tài cứ nghĩ người “giở trò” không thành với cô nương ấy bức người ta bỏ đi.

An Thành sững ra, hắn thật vô tâm không nghĩ nàng có thể vì chuyện đó mà bỏ đi. Đúng thật lúc đó Dương Nhi nói đúng con người thật ưa chiếm đoạt của hắn làm hắn có chút không ngờ. Lại thêm vì chuyện buồn phiền với biểu ca làm hắn sao lãng không kịp xin nàng tha thứ.

Không hiểu sao lòng hắn thấy vô cùng buồn bực, khó chịu muốn ngay lập tức nhìn thấy Dương Nhi….

- Tìm Dương Nhi về cho ta!

- Đã đi mấy ngày rồi làm sao tìm thiếu gia?

- Vẫn phải tìm cho ra!

Thật khổ cho thằng hầu, cả An Thành ra lệnh rồi cũng đích thân đi tìm nàng. Dương Nhi có ý với hắn, hắn ta cứ nghĩ như vậy đã có thể có nàng như bao nữ nhi khác nhưng nàng lại là cô nương đoan trang, có lẽ vì hắn đã tổn thương rồi. Chuyện này hắn chưa giải quyết xong với nàng mà nàng dám bỏ đi rồi, Phiến An Thành đây nhất định phải tìm nàng về nói cho ra lẽ.

Lúc đó trong thành, xa trang viên ngoại thành, Dương Nhi lại cải nam trang làm tiểu nhị phụ việc tại một tửu lâu đông khách. An An đi với Bình Bình, mẹ chồng và cô mẫu của Tống Minh đi ngang qua dãy phố đó.

Con bé cứ nhìn nhìn nàng rồi hỏi thật thà…

- Cô mâu nói tì có tiểu oa nhi trong bụng tại sao bụng không tròn vậy?

Tâm tình An An vì Tống Minh vẫn còn rất buồn nhưng Bình Bình trẻ con hỏi có chút khờ khạo đáng yêu làm nàng cũng cố vui trả lời…

- Bụng từ từ mới tròn!

- Ơh!? Rồi sau đó tự oa nhi sẽ chui ra như trứng gà sao? - Xem ra Bình Bình rất thích thú với chuyện này. An An nhìn con bé cũng đâu phải quá bé nhưng không biết gì cả.

- Khi muội có phu quân sẽ biết hết thôi!

Mặt Bình Bình ngơ ngác không thể nào sánh ngang trình độ của đệ nhất nha đầu thanh lâu như An An được. Nàng và Bình Bình đi sau hai người lớn vẫn nói về chuyện tiểu oa nhi. Chợt từ trong tửu lâu nọ một gã chạy bán sống bán chết ra ngoài va ngay vào mẹ chồng và mẹ của Bình Bình.

Nàng và con bé giật mình lại đỡ hai bà mẹ lên thì từ thềm tửu lâu, Dương Nhi trong bộ dạng tiểu tử tức điên la theo tên khốn vừa chạy đi…

- ĐỒ ĂN QUỴT!!!

Gã đó dám ăn không trả tiền, Dương Nhi quyết tâm lấy lại tiền cho bà chủ. An An đỡ mẹ chồng bị té lên mắt cũng bừng sát khí hung dữ vốn có….

- Đụng người ta té không biết xin lỗi. Loại người đó phải bắt giải vào quan phủ mới được!

Hung hăng ngoài miệng chưa đủ, chính An An cũng tém áo lụa chạy dí theo tên khốn ăn quỵt va vào hai người lớn. Nhìn thấy con dâu chạy đi, mẹ Tống Minh suýt đau tim chết ngắt tại chổ kinh hô theo…

- Trời ơi! Con đang mang thai đó Nghiên nhi!

Tống Minh đã căn dặn không cho An An ra khỏi nhà nhưng bà má thấy nàng luôn buồn bã thở dài, lo con dâu cứ u buồn sanh con sẽ xấu nên hôm nay mới ép nàng ra ngoài dạo chơi tí xíu. Không ngờ giờ con dâu lại chạy khí thế như vậy. Bình Bình nhanh nhảu nói…

- Con đi gọi tỉ ấy lại cho cô mẫu!

Thế là Bình Bình cũng chen vào phố đông đuổi theo nhưng hai cô nương dí gả ăn quỵt đã đi rất xa, quẹo ở khúc cua phía xa rồi. Phố thì đang đông, Bình Bình thấp bé phút chốc không thấy biểu tẩu của mình đâu lại còn đi lung tung lạc vào con đường toàn các phường mạc chược, đánh bạc.

Bộ dạng xinh xắn của con bé thu hút nhiều cái nhìn của mấy gã lưu manh. Bình Bình ớn lạnh, cuốn quýt tìm đường quay lại né mấy gã bám theo mặt bợm trợn dê sòm. Sắp bị bắt lấy, Bình Bình sợ đến muốn khóc hét toán lên thì một thanh niên bước ra giữ lấy che lấy nhóc.

Con bé từ sau lưng nhìn nam nhân mặc áo lông thú người bộ tộc bắc cương Liên Khiết, dáng người cao ốm, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn khá trẻ. Y chỉ nhìn, môi nhoẻn nhẹ nụ cười nửa miệng dọa người thì bọn người bám theo Bình Bình lập tức chạy mất hút.

Thấy thế nhóc mừng quá trời, bấy giờ người đó mới nhìn lại thấy ngay cô nhóc cười thật tươi, gương mặt trẻ con vô cùng đáng yêu…

- Cám ơn ca ca đã giúp! Huynh nhận cái này nha!

Bình Bình vô tư dúi cây kẹo hồ lô ban nảy mua cùng biểu tẩu thích ăn vặt coi như là đáp lễ rồi lại chạy đi tìm mẹ và cô mẫu của mình. Gã đó đứng đờ đẫn mãi một hồi, nhìn kẹo rồi cho ngay vào miệng cắn. Phía sau bốn năm người vội thở hổn hển cung kính khi đã theo kịp…

- Điện hạ… người làm ơn đừng đột nhiên biến đi nữa khiến bọn nô tài mệt quá!

- Hì… ta mà mang về một vương phi Kỳ Mạc hẳn sẽ nổi tiếng khắp thảo nguyên! - Y vừa nhai kẹo hồ lô vừa nói như đùa làm cả bọn theo hầu tròn mắt.

- Điện hạ nên vào cung gặp hoàng đế Kỳ Mạc trước theo đúng thời gian trước rồi hãy tìm vợ sau giùm bọn nô tài!

- Rồi! Rồi! Ở đây đông vui, ta chơi thêm ít ngày rồi làm gì thì làm. Trước hết ta muốn tìm cô nương trông như tiểu bạch kiểm ban nảy về làm vợ ta đã!

Vương tử hạ quyết tâm rồi làm đám theo hầu ôm trán. Bình Bình trở lại chổ mẹ và cô mẫu cũng không nhận ra nhân duyên của mình vừa bắt đầu. Tuy nhiên giờ biểu tẩu mất tiêu mới là rắc rối chính.

An An và Dương Nhi cùng đuổi theo nhưng sức lực quá tệ, tên ăn quỵt chạy mất tiêu theo không kịp. Cuối cùng có người mới hốt hoảng nhớ ra…

- Áhhh… mình đang có thai không được chạy nhảy!

An An nhớ ra hình như cũng đã chạy hết mấy dãy phố. Dương Nhi đang thở cũng nhìn qua hỏi…

- Hơ? Cô nương đang có thai hả? Thế thì ngồi nghỉ đi!

Nảy giờ Dương Nhi và An An cùng đuổi theo người xem như cũng có cùng chí hướng “lập lại công đạo”. An An thở mệt lo lắng con có bề gì Tống Minh sẽ càng giận nàng, thậm chí không cần nàng nữa. Dương Nhi thấy nàng có chút choáng nên vội đỡ lấy cũng lo lắng hỏi…

- Cô nương không sao chứ?

- …mệt!!!

- Mặt cô nương tái quá, tui dìu cô nương gặp đại phu nhé!

An An định chối không cần thì bụng chợt gợn đau. Nàng kinh hãi, chẳng lẽ nàng đã sai lầm làm tổn hại đến con. Con mà không còn thì lí do để gần Tống Minh cũng không còn. An An thật không muốn như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play