-“Thật sự không cần tao ở lại?”_Phương nhìn Thanh, vẩn còn lo lắng

-“Không cần đâu”_Thanh mỉm cười, gật đầu trấn an_ “Còn có thằng Tuấn mà”

-“Uhm vậy tao về”_Phương bước qua vổ vai Tuấn_ “Em lo cho anh Thanh nha”_thằng Tuấn gật đầu ý bảo Phương hãy an tâm. Phương nhìn Thanh một cái rồi bước ra khỏi phòng, không biết giờ này con nhỏ em gái ở nhà sao rồi.

Tuấn bước đến ngồi bên giường Thanh, Thanh như đứa trẻ vừa qua cơn bạo bệnh, ánh mắt vô hồn nhìn Tuấn. Thanh đưa tay chạm vào má Tuấn, thật sự không sao cả. Như chợt nhớ ra gì đó, Thanh vươn tay cởi khuy áo thằng Tuấn. Thằng Tuấn củng chẳng ngăn cản anh, anh kéo áo nó xuống lộ ra bờ vai rắn rỏi, trên màu đồng làn da có một tấm băng trắng.

-“Hình như nó còn chảy máu”_Thanh nhìn tấm băng đôm đốm đỏ

-“Lúc nãy em sơ ý nên động đến vết thương”_nó mỉm cười trấn an

-“Ờ chắc sâu lắm”_Thanh sờ vào tấm băng trắng nở sắc bông đỏ_ “Còn đau không?”

-“Không”

-“Thật chứ?”_Thanh chau mày nghi hoặc

-“Không tin em gở băng cho anh xem”_Thằng Tuấn đưa tay lên định gở thì Thanh cản lại_ “Nghỉ chút nửa đi”_nó đở anh nằm xuống, trông anh bây giờ như một đứa bé, rất non nớt.

-“Có thể ôm anh không!”_Thanh khẻ giọng

-“Được”_thằng Tuấn vén chăn chui vào ôm lấy thân thể mảnh mai của anh

Thanh tựa lưng sát vào ngực thằng Tuấn, cảm nhận hơi thở của nó phả lên mái tóc anh_ “Không muốn biết lý do sao?”_Thanh trầm giọng, nếu nó hỏi anh có can đảm để kể không?

-“..không”_nó gác cằm lên trán anh, vòng tay siết chặc kéo anh vào sâu trong lòng nó. Thanh lại có cảm giác an lành, cảm giác này khác với Phương, cảm giác với Phương là bình yên, như một người lênh đênh cần một cái phao để bám lấy, còn nhóc Tuấn, cảm giác như anh đã được về nhà. Thanh an lành mà thiếp đi

............………

-“Tại sao anh lại làm thế”_Thanh đập hai tay hai tay lên bàn làm việc hét to

-“Tôi đã làm gì sao tôi không biết nhỉ”_Quốc ngã người ra ghế, giương mắt thách thức

-“Năm năm trước là Phương, bây giờ là thằng Tuấn rốt cuộc anh muốn sao”_Thanh đay nghiến từng chử.

-“Nào có liên quan đến tôi”_Quốc nhếch môi_ “Năm năm trước rõ rang là thằng bạn em bị một tên cướp chém, đó là kết quả điều tra của công an, em bước từ trường luật ra thì em hẳn hiểu rõ cái gì là chứng cứ chứ”

-“Còn lần này”_Quốc nhúng vai_ “Tôi có làm gì đâu”

-“Anh.. anh cuối cùng là muốn sao hả!”_Thanh gục người ngồi phịch xuống ghế.

-“Tôi chỉ muốn cảnh cáo em”_Quốc trầm giọng_ “Đừng bao giờ nghĩ chuyện rời khỏi tôi..mong em đừng quên”_Quốc không nói tiếp, ánh mắt sắc lạnh

-“Tha cho tôi được không”_Thanh vô lực, thở dài, thì thào_ “Xin anh đấy”

-“Ah 28 tháng sau là đám cưới tôi đấy”_Quốc bất ngờ đề cập.

-“…”

-“Mong em sẽ đến”

-“…”_Thanh ngẩng lên nhìn Quốc_ “Được tôi sẽ đến”_Thanh đẩy ghế, bước ra khỏi văn phòng, khép cửa lại, Thanh tựa mình vào cánh cửa, hít thở thật sâu. Đến lúc này, gả vần không chịu buông tay sao, không biết anh còn đủ sức đến lúc nào. Đối với Quốc, không phải Thanh không có tình cảm, Quốc là đại ân nhân cứu giúp gia đình Thanh, giúp cha anh phẩu thuật, giúp cuộc sống của anh. Quốc có tâm lý chiếm hữu cao bởi vì trong tay Quốc chẳng có gì hết, không có tình thương, từ nhỏ Quốc đã không có tình yêu thương của gia đình, lớn lên thiếu bạn bè, nên trưởng thành Quốc mất đi sự tin tưởng. Anh có nên thong cảm chăng, cũng có giới hạn thôi phải không! Kể cả việc kết hôn Quốc cũng không thể tự quyết định. Phải chi đừng hiểu về Quốc như thế, có lẽ. Thanh thở dài, tát nước lên mặt, tỉnh táo lại nào.

…..…..

Dọc theo con đường quốc lộ là những cánh đồng lúa, lúa không biết vào vụ nào, chỉ thấy xa xa khói vươn bồng bềnh, có lẽ người ta đang đốt rơm. Cánh đồng lúa có khoảng vàng, lại có khoảng xanh, vàng xanh xen nhau, củng có màu nâu của đất, có phải do ánh mặt trời quá chói không mà Thanh thấy cánh đồng lúa như ánh lên rạng rở. Ven theo quốc lộ trên tỉnh Long An này, nơi nơi đều là lúa. Chiếc xe vẩn bon bon chạy giửa hai cánh đồng. Không chạy đường siêu tốc, chủ ý là để ngắm cảnh này, không hiểu vì sao mổi lần nhìn cảnh lúa xanh Thanh lại thấy như được thanh tỉnh. Xe lại lên cầu, cây cầu dây văng cao cao nối ba dải cù lao. Từ trên cầu nhìn xuống là mặt nước yên tỉnh, chốc lại gợn nhẹ do có một chiếc ghe lớn chạy qua, dù là một chiếc xà lan lớn đi nửa thì trên cầu nhìn xuống nó chỉ bằng chiếc dép mà thôi. Rồi lại qua một cây cầu khác, hai cây cầu rút ngắn đoạn đường về quê hẳn đi, lúc trước phải đi ít nhất 3 tiếng mới về đến, còn bây giờ chỉ cần hai giờ đồng hồ.

Liếc mắt sang nhìn thằng Tuấn đang gục đầu ngủ ở ghế phó lái, Thanh khẻ cười. Mới sáng sớm đã ‘hốt’ nó từ trong ổ nhét vào xe về quê rồi. Tối hôm qua hình thư nó thức rất khuya, không biết nó làm gì mà khuya anh dậy đi lấy nước thấy trong phòng nó vẩn hắt ra ánh sáng. Thanh về quê gấp như vậy cũng không phải đột hứng, có nguyên nhân hẳn hoi. Thứ nhất, hai ngày nữa là đám giổ cha anh, thứ hai thằng Tuấn được nghĩ đến hết tuần này, và cuối cùng anh muốn tạm thời xa thành phố.

-“Tuấn Tuấn..”_Thanh lay thằng Tuấn dậy_ “Đến nhà rồi kìa. Dậy”

-“Ử..”_thằng Tuấn dụi dụi mắt, xách cái ba lô của nó_ “Anh không vô hả?”

-“Thôi. Anh về nhà trước. Có gì chiều anh ghé”_Thằng Tuấn mở cửa bước xuống xe, Thanh vẩy tay chào nó rồi lái xe chạy đi.

Thằng Tuấn dỏi theo bong chiếc xe chạy xa dần, khi bong xe mất hút sau ngã rẽ nó mới vào nhà.

-“Ah Anh hai về.. anh hai về mẹ ơi”_con út thấy thằng Tuấn reo lên

-“Đâu…”_mẹ nó từ phòng bước ra_ “Sao về không báo trước. Đi hồi mấy giờ mà sớm vậy con”_giọng điệu ôn nhu quan tâm.

-“Tại không có giờ học nên về”_thằng Tuấn mỉm cười, gải đầu, tự dưng sáng còn đang ngủ là anh Thanh phóng vô phòng lôi nó dậy, kéo nó đi vệ sinh rồi nhét nó vô xe về luôn, nó có kịp biết trước đâu mà báo.

-“Mày đang chuẩn bị đi học hả”_thấy nhỏ em sửa soạn cái cặp nó hỏi

-“Dạ”_con út đáp

-“Ăn uống gì chưa con, để mẹ đi làm buổi sáng nha”_mẹ nó

-“Thôi. Để sau đi. Mệt quá, con đi ngủ à”_nó thải cái ba lô lên tấm ván phòng khách rồi phóng lên luôn, nằm ì ra đó ngủ bù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play