Thanh bước vào trong quán cà phê sang trọng nằm giữa lòng thành phố, cách bài trí mang đậm phong cách châu Âu. Thanh nhìn xung quanh rồi hướng về cái bàn nằm ở góc khuất, nơi đó có một người đang đợi anh. Vừa định xoay người bước đi thì một người đàn ông đụng vào, người đàn ông gật gật đầu ra bộ xin lổi rồi bước nhanh đi, Thanh thấy người này có điểm quen mắt. Thanh nhún vai, không nghĩ nhiều, chắc gặp đâu đó trên đường, tiếp tục bước về phía chiếc bàn kia.

-“Em đến trể”_chưa kịp ngồi xuống đã bị trách phạt, Thanh cười khổ một cái.

-“Kẹt xe”_Thanh thành thật đáp

-“Ờ.. Em uống gì không”_Quốc gỏ gỏ mặt bàn, ra điệu đang chờ đợi một điều gì đó

-“Cà chua ép cảm ơn”_Thanh mỉm cười nói với cô phục vụ, rồi quay sang Quốc_ “Anh tìm tôi có việc gì?”

-“Có việc mới gặp được em sao?”_Quốc xoa xoa mu bàn tay Thanh

-“Nơi công cộng đó”_Thanh rút tay về

-“Thì sao?”_Quốc nhướng mày, bộ dáng ‘lưu manh’

-“Anh nên biết giữ hình tượng. Không vì anh cũng vì công ty”_Thanh trầm tĩnh

-“Em đúng là một cố vấn chuyên nghiệp”_ Quốc nhếch môi, có sự khen ngợi củng có phần mỉa mai_ “Không đùa với em nửa. Qùa sinh nhật của em đây, hôm qua tôi không về kịp”_Thanh nhận lấy hộp quà Quốc đưa_ “ À mà tôi đến là còn nói với em một việc, chuyện em không giải quyết được tôi sẽ giúp em dọn sạch”

-“Ý anh là sao?”_khẩu khì này, khiến Thanh có điểm bất an, cảm giác như có một con đập ngăn lại dòng nước, con đập sắp vở òa.

-“Tôi sẽ cho em thấy rỏ em chỉ có thể là của tôi”_lời nói kiên định chiếm hửu, ánh mắt sắc lạnh khiến Thanh nhất thời phát hoảng.

Thanh lao vụt ra khỏi quán, trên đường chạy Thanh đã va vào ai đó, hình như có tiếng vở, hình như có cái gì đổ lên người anh. Anh không còn có thể quan tâm nhiều như thế, nổi hoang mang ùng ục ùa về, người đàn ông lúc nãy, đúng chính là ông ta. Thanh nhớ ra rồi, nhớ đã gặp ông ta ở đâu rồi, không ngờ lại mau như vậy, mới đó đã 5 năm.

Dòng kí ức muốn yên sâu trong lòng lại trổi dậy, lời nói và ánh mắt của Quốc lúc đó cũng như vậy. Quốc túm lấy bả vai Thanh lắc mạnh, hét to “Thằng đó có gì hơn tôi hả, em nói đi NÓI..”. ‘Chát’ một cái, Thanh cảm thấy bên mặt mình nóng bừng. “Em sao không nói. Thằng đó bất quá chỉ là một thằng sinh viên, à nó học ngành y à, haha” Quốc bóp chặc má Thanh, kéo mặt anh đối diện gã “Nó đẹp hơn tôi sao, nó giàu hơn tôi sao, nó xứng với em sao”. Thanh không biết lấy đâu ra dũng khí, lúc đó Thanh nhìn thẳng vào mắt Quốc, mở lời : “Không đẹp bằng anh, Phương cũng không giàu như anh, ít nhất Phương biết cái gì là thương tôi”

Chát. Môt tiếng, Thanh vô lực ngã soài trên mặt sàn.

-“Được .. tôi sẽ thay em giải quyết”

-“Thay tôi giải quyết?”_Thanh ngờ vực hỏi lại

-“Chỉ cần không còn nó nữa, em sẽ mãi là của tôi”

-“KHÔNG.....”_Thanh hét lớn, toàn thân như bừng dậy, vù vù lao ra khỏi phòng.

Cầu cho thằng Tuấn chưa gặp chuyện gì, Thanh nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi. Nổi hải sợ khi ấy lại hiện lên rõ trước mắt. Cảnh tượng thằng Phương nằm trong lòng anh máu từ đầu cậu cứ tuôn chảy, anh đưa tay lên trán chặn lại vết thương, máu thắm cả tay anh. Anh hét lớn, cả người run rẩy, nước mắt, máu, bàn tay đỏ thẳm, hình bóng người đàn ông đó. Sao lại sớm như thế, Thanh tiếp tục tăng ga, cả người anh muốn phát run, sao lại nhanh như thế mà tên đó đã được thả ra ngoài rồi. Phải bị tử, hay chí ít là chung thân chứ. Phía trước, một chút nửa là đến trường nhóc Tuấn rồi.

Rầm. Một tiếng, Thanh lảo đảo bật tung cửa xe bước ra, đỏ màu đỏ. Thanh một trận toàn thân chấn động, tay anh dính đầy máu. Máu đỏ tươi, tuôn chảy, cuộn chảy, Thanh lảo đảo bước đi, chùi chùi tay vào áo. Càng chùi máu càng nhiều, càng chùi máu càng tuôn chảy. Thanh xoay cuồng, là kẻ đó, kẻ đó ở đâu đây, hắn đâu, hắn ta đâu. Thanh hoang mang quay vòng, bước chân lại càng thêm loạng choạng. Con dao, Thanh nhìn thấy con dao sáng loáng hạ xuống, rồi máu, không là Phương ngã xuống, kẽ đó, hắn đứng đó, hắn đã đứng đó. Là hắn, tại sao, là anh, là do anh. Anh hại Phương.

-“A A a a ..”_Thanh hét lớn, ôm đầu gục xuống, đau quá, vết chém đó dường như cũng chém vào người anh nữa

-“Anh Thanh! Anh Thanh”_ai ai đang gọi tên mình, hình như đang rất lo lắng

-“Anh sao vậy. Anh Thanh”_giọng nói này, là của ai là của ai

-“Nhìn em đi anh Thanh, nhìn em này”_đừng không muốn, không muốn nhìn lên, mặt trời là máu, xung quanh toàn là máu, còn có có con dao, tên đó. Bàn tay này là của ai, ai đang nâng mặt mình lên.

-“Tu.. uấn.. Tuấn..”_Thanh gục đầu vào vai thằng Tuấn, ôm chặt lấy cổ nó.

-“Shít”_thằng Tuấn cảm thấy đau nhói nhưng nó không đẩy anh ra, tuy nó không biết vì sao anh lại cắn nó, cũng không biết lại sao anh lại ra cái dạng này, nhưng nó có dự cảm, nếu nó đẩy anh ra anh sẽ rất hoang mang. Nên nó trân người cảm nhận răng anh cắm sâu vào trong da thịt nó. Đau, nó đau chứ, nhưng nhìn bộ dáng anh lúc này nó đau hơn, đau một nơi khác khiến nó khó chịu hơn cái đau vai này rất nhiều lần.

…………..

-“Anh ấy không sao chứ”_nhìn người trên giường, gương mặt nhợt nhạc thằng Tuấn lo lắng hỏi.

-“Chỉ bị thương ngoài da thôi”_Phương chậm rải kéo chăn đắp cho Thanh, nhìn khuôn mặt anh một cái rồi thở dài_ “Vết thương này không cần lo, chỉ lo vết thương khác..”

-“Hả? Còn vết thương khác”_thằng Tuấn nhảy bổ lên

-“Không. Chắc không có gì đâu. Em giúp anh ra ngoài mua thuốc nha, theo đơn này này”_Phương đưa toa cho thằng Tuấn. Thằng Tuấn liếc nhìn Thanh nằm im trên giường một cái rồi xoay người bước đi.

Phương trở lại ngồi lên giường, vuốt mái tóc rối bù của Thanh. Ảm đạm thở dài, không phải do mày đâu, đừng tự trách mình, tao chưa bao giờ hối hận cả, kiếp này được làm bạn với mày tao rất thỏa mản. Phải nói bao nhiêu lần nữa để mày hết tự dằn vặt bản thân mình hả Thanh.

-“aa Phương .. Tuấn a”_Thanh hét lớn, mở bừng hai mắt, tỉnh giấc

-“Không sao.. không sao.. ổn cả mà”_Phương vuốt vuốt lưng Thanh trấn an

-“Phương.. tao thấy máu máu Phương ơi. Thằng Tuấn.. tên đó.. tên đó ra rồi.. thằng Tuấn.. Phương mày.. thằng Tuấn”_Thanh hoang mang tột độ, muốn nói gì cũng không thể nói rõ.

-“Không.. nhìn tao này.. mày tin tao không.. Thanh nghe tao”_Thanh ngoan ngoãn gật đầu

-“Thằng Tuấn không sao cả, tao cũng không sao. Mày tự xem đi, tao không sao”_Phương kéo tay Thanh đặt lên má cậu_ “Tao không sao mày thấy không.. thằng Tuấn cũng không sao”_Phương mĩm cười trấn an, Thanh cũng dần bình tỉnh lại, ánh mắt dịu xuống.

-“Nhưng tao thấy máu”_Thanh nhất thời nhớ ra, con ngươi dần thu lại, nhìn về phía Phương như muốn tìm đáp án.

-“Không có máu.. mày xem và vết cà chua.. không phải máu”_Phương đưa chiếc áo không hiểu vì sao mà dính đầy cà chua của Thanh lên cho anh xem. Thanh giờ mới gật gù, thở ‘khì’ ra một tiếng. như trút hết không khí áp bức trong phổi, củng như vừa gở xuống cái khối đá nặng trên vai.

-“Mày có thể nói tao nghe đã xãy ra chuyện gì không. Sao mày kích động thế”_đợi khi ánh mắt Thanh hoàn toàn dịu lại, bộ dáng cũng bình tĩnh hơn, Phương mở lời hỏi.

-“Tao gặp Quốc…..”_Thanh co người ngồi trên giường, bộ dáng vô cùng mỏng manh từ từ kể lại.

-“Phương tên đó đã ra tù”_Kể xong, Thanh quay sang nhìn Phương như muốn khẳng định.

-“Ừ. Tính ra nếu cải tạo tốt có lẽ bây giờ hắn đã ra tù”_Phương gật gù thừa nhận

-“Liệu hắn có..”

-“Sẽ không”_Phương cắt ngang lời Thanh_ “Hắn không dám nửa đâu”

Thanh tin tưởng gật đầu, vô thức đưa tay sờ vào vết sẹo dài trên trán Phương. Thanh cảm thấy như đang sờ vào trái tim mình vậy, ngứa lắm, khó chịu lắm, rát vô cùng. Như sực nhớ ra điều gì Thanh nhìn Phương hoài nghi.

-“Sao vậy”_nhìn biểu cảm kì lạ, Phương hỏi

-“Rõ ràng.. tao cảm nhận rất rỏ vị máu mà”_Thanh ngẩn đầu nhìn Phương_ “Không có thật sao”

-“Cũng có”_Phương gật gật đầu

-“Của ai”_Thanh truy vấn

-“Thằng Tuấn”_Phương cười cười đáp

-“Tại sao?”_ chẳng lẽ, chưa kịp suy nghĩ thì đầu đã bị ‘cốc’ một cái đau nhói

-“Mày còn hỏi tại sao?”_Phương cung tay định cốc một cái nửa, nhưng bị Thanh kịp thời chụp lại.

-“Rốt cuộc là vì sao”_ánh mắt khẩn khoản chờ đợi, nhìn mà Phương muốn tức đến, hung thủ lại dám trưng ra cái bộ mặt này sao.

-“Là mày cắn nó”_từng chử hùng hồn, lời nói đanh thép. Phương thẳng thừng tuyên tội.

-“Tao”_Thanh chỉ ngón trỏ vào mình, Phương gật đầu chắc nịt_ “Cắn nó”_nhận thêm một cái gật đầu nữa. Thanh cười khổ, mặt méo xẹo_ “Vậy nó có sao hông”

Thằng Tuấn tựa lưng vào tường, tay chạm vào vai, không đau lắm mà, so với anh, nổi đau này của em có là chi. Xin lổi vì đến giờ này em mới biết, xin lổi vì em không thể làm chổ dựa an toàn cho anh. Thằng Tuấn bóp mạnh vào bả vai, muốn khắc sâu cái cảm giác này. Nếu cái đau nhỏ này có thể khiến anh đở hơn, em nguyện ý cho anh cắn sâu thêm. Nắm chặt bịt thuốc trong tay, cố hít một hơi thật sâu, thằng Tuấn đẩy cửa bước vào_ “Em về rồi. Ah. Anh tỉnh rồi hả, dọa em sợ muốn chết”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play