Lúc này, đại sảnh đã được kê bàn ghế ngay ngắn, đồ ăn được dọn lên, Nhìn thấy đố ăn, các bạn sao chợt nhớ ra sáng giờ chưa ăn gì. KIM NGƯU ăn khí thế, gấp 2 lần người thường. BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ, SONG TỬ cũng không kiên nể gì. Chỉ có THIÊN YẾT, MA KẾT đang lo cho “tình nương” nên không có tâm trạng để ăn thôi. Bỗng nhiên, tên “quản lý” lúc nãy gặp ở cửa bước ra nói :

- Hôm nay, Mã Sinh này có quà muốn tặng cho lão đại

“Mã Sinh ? Sao ngươi không thêm chữ Giám vào giữa chứ” – SONG TỬ vừa nghĩ vừa cười một mình (tự kỷ)

- Mã huynh đệ là quà gì ?

“Bốp, bốp” hai tiếng vỗ tay vang lên, từ bên trong là sáu nữ nhân bị trói được dắt ra. Các bạn sao ngơ ngác, KIM NGƯU cũng quên cả ăn uống. Đó là XỬ NỮ, CỰ GIẢI và đám người THIÊN BÌNH, NHÂN MÃ, BẢO BÌNH, SONG NGƯ vừa mới vào. Các sao nữ nhìn thấy “tình lang” thì đơ ra, trên mặt vô thức vẽ nên nụ cười. Trương lão đại thấy vậy nói :

- Mã Sinh, chuyện này là sao ? Tại sao những cô nương đó lại bị trói ở đây ?

- Trương lão đại, chúng ta là sơn tặc, ông còn hỏi tôi trói cô nương làm gì sao ?

- Chúng ta không hại đến bá tánh không có võ công, Mã Sinh trong mắt ngươi còn có lão đại không hả ? – một vị hán tử trung niên đứng dậy, chỉ tay vào mặt Mã Sinh nói.

SONG TỬ thấy tình hình có vẻ khác lạ thì thầm :

- Hình như tên này mới là chủ mưu bắt hai người đó, chúng ta nghi oan cho Trương Viễn rồi.

- Theo tình hình thì là vậy, mà hình như sắp có đánh nhau nữa – BẠCH DƯƠNG

- Nếu họ đánh chúng ta giúp ai đây ? – KIM NGƯU

- Tớ nghĩ chúng nên giúp Trương Viễn – SƯ TỬ

- Không giúp ai hết, cứu người rồi chuồn – MA KẾT

- Làm vậy hình như hơi vô tình – SONG TỬ

- Cậu có ý kiến à – THIÊN YẾT

- Không, nhưng….

- Không thì im – THIÊN YẾT nói, trong giọng nói là một cỗ sát khí bức người. SONG TỬ biết còn cãi tiếp sẽ tiêu đời nên ngậm miệng lại, ngồi im xem diễn biến.

- Trương lão đại, ngươi cứ giữ suy nghĩ cổ hủ đó cho tới bao giờ. Chúng ta cướp được là do công sức chúng ta, cần gì phải chia cho bọn dân thường chứ. Ngươi ra luật lệ hà khắc, lại không cho anh em vui vẻ, ngươi nghĩ còn ai xem ngươi là lão đại nữa.

- Mã Sinh, ta coi ngươi là huynh đệ bao lâu nay, việc của sơn trại cũng tin tưởng giao hết cho ngươi, vậy mà ngươi lại phản ta.

- Ông tin tưởng tôi chính là cái ngu của ông, là ông không biết nhìn người.

- Mã Sinh, ngươi thật quá đáng – Xà nương tử đứng phắt dậy – Nếu không phải đao của ta đã vỡ, ngươi đã bay đầu rồi.

- Hahahaha…Xà nương tử, bà tưởng tôi không có chuẩn bị gì sao, lão đại của bà đi chu du cả năm trời, trong một năm, tôi đã thu phục anh em trong trại. Bên cạnh Trương Viễn giờ đây, chỉ còn lại bà, Ngưu Toàn Phong, Triệu Tư Mã, Thiết Phụng Nhan, Huyền Tố Muội và Dương Tư Đồng thôi.

Gã nói xong câu này, lập tức gần 50 người trong đại sảnh đồng loạt đứng lên, rút kiếm ra chỉa về phía Trương Viễn. Chỉ có sáu người vẫn im lặng nhìn vào đám nữ nhân trong phòng. Mã Sinh nói :

- Các vị huynh đệ mới vào, nếu các ngươi thích chỉ cần chém tên kia, ta sẽ cho các ngươi một đêm với họ.

Mã Sinh thông minh thường xuyên nay lại ngu đột xuất, nếu hắn không nói ra câu này, có lẽ các bạn sao sẽ để yên cho hắn. Tuy nhiên, lời đã nói không thể rút lại, ly rượu trong tay SƯ TỬ vỡ nát. THIÊN YẾT nói bằng giọng nói của thần chết :

- Thả họ ra

- Ngươi nói gì ? Ta nghe không rõ ?

- Nó nói ngươi mau thả họ ra, không thì đừng hối hận – MA KẾT

- Những cô nương này là do các ngươi đưa vào, giờ đòi thả ra là sao, nực cười – Mã Sinh nhìn MA KẾT chế giễu.

- NHÂN MÃ, BẢO BẢO – MA KẾT nói xong câu này, những tên xung quanh 6 bạn nữ cùng hét lên. Ngươi thì trúng phi tiêu của MÃ MÃ, người thì dính thuốc của BẢO BẢO. Các bạn nữ thoát nhanh chóng chạy đến chỗ các bạn nam. Các bạn nam thấy “tình nương” chạy đến thì lột đồ hóa trang ra, dang tay ôm lấy “nàng” (chỉ có YẾT, KẾT, SONG với NGƯU thui. Hai cặp kia chưa tiến triển). Mã Sinh nhìn thấy cả nhóm người thì tóc bạc, người thí mắt nâu, người lại có hai màu tóc thì kinh hãi la lên :

- Thì ra các ngươi lừa ta, anh em giết chúng.

BẢO BẢO hốt một nắm bột hất ra, những tên đi đầu liền lăn xuống đất cười như điên. BẢO BẢO mỉm cười nói :

- Thuốc “smile” của ta đó, bảo đảm “chết mới hết công dụng”…hahaha…

Nụ cười tỏa nắng đó khiến ai kia chợt nhận ra cô ấy đẹp và tài năng thế nào.

- Anh BẠCH DƯƠNG…anh BẠCH DƯƠNG…tỉnh…NÈ…ANH CÓ TỈNH KHÔNG HẢ ?

- Oái, SƯ TỬ em làm gì la dữ vậy ?

- Đang đánh nhau đó anh hai, làm ơn tỉnh táo dùm đi

Bên trong sảnh bây giờ cực kỳ hỗn loạn, lục đại cao thủ dù võ công cao đến đâu nhưng số lượng quá ít, khó mà cầm cự. XỬ NỮ kéo áo MA KẾT :

- KẾT KẾT, anh cứu họ đi.

GIẢI GIẢI cũng kéo áo THIÊN YẾT :

- YẾT cứu họ nha.

Hai bạn “anh hùng khó qua ải mỹ nhân” rút vũ khí ra xông lên, làm hai mươi mấy tên chết không kịp ngáp. Trương Viễn trố mắt nhìn, không ngờ trên đời có cao thủ như vậy. BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ thì khỏi nói, tàn sát hết mười mấy tên. MÃ MÃ lâu ngày không hoạt động, phóng phi tiêu vùn vụt. Trúng là lại : “Ohyeah ! MÃ MÃ thật là V.I.P”

- MÃ coi chừng – BẢO BÌNH đang tạt axit lên mấy tên xông lại thấy có người đâm sau lưng NHÂN MÃ la lên. Bỗng nghe “choang” một tiếng, SƯ TỬ đã kịp thời đỡ cho MÃ thanh kiếm đó, sẵn tiện quất cho tên đó vỡ sọ. MÃ quay lại, ngước đôi mắt long lanh nhìn SƯ làm cho :

“Thịch, thịch, thịch” có người đã trúng tên thần Cupi rồi.

- Cẩn thận một chút – SƯ TỬ đỏ mặt quay đi để lại NHÂN MÃ đơ như cây cơ : “Cậu ấy sao lại đỏ mặt nhỉ ? Mà cậu ấy đỏ mặt nhìn dễ thuong quá đi” (thêm 1 người trúng tên của thần Cupi)

Bỗng nhiên, một tên lao thẳng đến chỗ THIÊN BÌNH, SONG TỬ vội rút súng ra “đoàng”, tiếng súng vang lên báo hiệu tên đó đã chầu trời, đồng thời cũng làm cho đại sảnh im lặng.

- What ? Chuyện gì vậy, mọi người sao không đánh tiếp đi, nhìn tôi làm gì ?

- Ngươi, cái tiếng nổ đó, là ngươi làm – một nữ nhân đứng cạnh Xà nương tử lên tiếng

- Cái này “tiêu, làm sao nói với họ đây là súng bây giờ”, cái này không quan trọng, chúng ta cứ tiếp tục đi hahaha

- Mã Sinh, bên ngươi đã chết hơn nửa, ngươi vẫn muốn tiếp tục ? – Trương Viễn nói lớn

- Hừ, ta quyết không lùi bước. Chết tiệt, chỉ tại cái đám các ngươi chui ở đâu ra làm hỏng kế hoạch của ta, đáng ghét

- Ông già, ăn nói cho cẩn thận ai chui ra chứ, bọn tôi là được ông “mời” vào nhá – BẢO BÌNH

- Chết tiệt, câm ngay, các ngươi….á…

- Á… - Mã Sinh la lên, sau lưng là BẢO BẢO với một bình nước thuốc trên tay. BẢO BẢO cười nói :

- Nhuyễn cốt tán điều chế dạng lỏng, thấm qua da vào thẳng mạch máu.

Mấy tên sơn tặc đơ người : “Gì chứ, nhuyễn cốt tán dạng lỏng thấm qua da, cả thần y cũng không làm được, vị cô nương này sao có thể ?”

- BẢO, cậu giỏi lắm, từ lúc đến đây cậu hữu dụng hơn hẳn đấy – XỬ NỮ

- Tớ mà – BẢO BẢO được khen thích chí cười như điên. Nhưng trong mắt ai đó thì BẢO BẢO là đang cười như “tiên”.

- Trại chủ, chuyện này xong rồi, chúng tôi đi đây – KIM NGƯU

- Khoan đã, xin các vị chờ cho một lát, tại hạ còn có điều muốn hỏi – Trương Viễn gọi lại

- Ông không cần hỏi nghe đây – SONG TỬ biết trước ông ta muốn hỏi gì nói – Tên này bắt hai người bạn của bọn tôi nên chúng tôi trà trộn vào đây, mục đích chính là cứu người thôi. Nay việc đã xong, chuyện của núi Hắc Phong ông tự mà xử lý. Cáo từ

- Khoan đã, các vị đã giúp chúng tôi. Tôi muốn các vị nán lại một lát.

Trước vẻ thành khẫn của Trương Viễn, các bạn sao quyết định ở lại. Trương Viễn nói với Mã Sinh :

- Mã huynh đệ, ta đối ngươi không bạc nhưng ngươi lại phản ta, chuyện này ta nhất định không tha thứ, Tố Muội…

- Khoan đã – THIÊN YẾT

- Chẳng hay các hạ muốn nói gì ?

- Ông giao hắn cho bạn tôi xử lý

- Chuyện này…

- Hắn với bọn tôi có thù, ông thấy không được à ?

- Uhm…nếu vị huynh đài này đã nói vậy, ta cũng không từ chối. Dù sao, các vị cũng vừa cứu ta một mạng.

- Đa tạ ngài, trại chủ.

- Còn các ngươi – ông ta chỉ vào lũ người theo phe Trương Viễn – Các ngươi làm ta quá thất vọng, từ nay Hắc Phong sơn giải tán. Các ngươi về đi.

- Đa tạ trại chủ tha mạng – đám người phía dưới nhẹ giọng nói. Là xấu hổ hay hối hận đây….

- Trại chủ Xà nương tử này quyết theo người đến cùng trời cuối đất.

- Dương Tư Đồng này chỉ có người là an hem lẽ nào lại bỏ đi

- Trại chủ, Tố Muội và Phụng Nhan sẽ theo người.

- Toàn Phong và Tư Mã cũng vậy

- Tốt, tốt hahaha…ít nhất Trương Viễn ta còn có an hem như mọi người – Hahahaha….

Trương trại chủ nói mà mắt ngấn lệ. Xem ra bị phản bội bởi những người an hem của mình làm cho người như Trương trại chủ cũng phải đau lòng.

- Trại chủ chúng tôi xin cáo từ - SONG TỬ

- Được, tạm biệt mọi người. Có duyên sẽ gặp lại – Trương trại chủ mỉm cười nói. Bây giờ trông ông thật ảm đảm, mất đi cái khí phách mà mới khi nãy vẫn còn.

- Tạm biệt.

12 bạn sao lòng tuy có hút buốn nhưng vẫn phải ra về. Về tới quán trọ, THIÊN YẾT, MA KẾT kéo nhau đi đâu mất. Sáng hôm sau :

- YẾT, KẾT tên Mã Sinh đâu rồi ?

- Ở trong núi – MA KẾT

- Nghĩa là sao ? – BẢO BÌNH

- Các cậu muốn biết à – THIÊN YẾT

- Ừ - 10 người cùng trả lời

KẾT, YẾT dẫn các bạn ra một hang động phía sau núi. Trên thành hang động là Mã Sinh đang trong tình trạng….dính chặt lên mặt đá. Khắp người bị đóng bởi những cây đinh sắt to. Trong miệng là những cái đuôi rắn con đang ngọ nguậy, mắt có dấu hiệu bị dính axit, trên người có nhưng chỗ bị lóc thịt lộ ra cả xương và một kết quả chắc chắn là hắn đã “tìm về miền cực lạc”. 10 bạn sao nhìn thấy cảnh này thì :

XỬ NỮ, SONG NGƯ, CỰ GIẢI, THIÊN BÌNH => nôn

NHÂN MÃ, BẢO BÌNH => nhìn không chớp mắt

SONG TỬ, KIM NGƯU, BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ => shock nói không nên lời

Phải mất 10 phút sau, các bạn mới bình tĩnh lại. KIM NGƯU nói :

- Như vậy hình như hơi…độc ác đó

- Hắn dám bắt XỬ NỮ/CỰ GIẢI đáng đời – MA KẾT, THIÊN YẾT đồng thanh

- Vậy là xong rồi phải không ?

- KHÔNG. Còn tên Du Thiên nữa

- Nè hắn là con trai thừa tướng đó – SONG TỬ nhắc

- Thì sao ? – YẾT, KẾT mặt sát khí nhìn SONG

- Ừ thì…đâu có sao – SONG TỬ quay mặt đi chỗ khác

Trong đầu các bạn sao : “Độc ác, nhẫn tâm, vô nhân đạo, quỷ đội lốt người,…”

Trong đầu XỬ NỮ, CỰ GIẢI : “Anh ấy vì mình, hạnh phúc quá đi”

Suốt đường đi, GIẢI và NỮ thì cười mãi không thôi. Còn các sao khác thì né hai bạn càng xa càng tốt. Về tới huyện Tiên Du, chào đón họ là một cô gái đang…..chuẩn bị thắt cổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play