- BẠCH DƯƠNG, cậu có chắc chúng ta đi đúng đường không vậy ? – NHÂN MÃ
- Chắc mà, lúc nãy hỏi lão bá kia, ông ta nói núi Hác Phong đi hết khu rừng này sẽ tới
- Ý tớ là cậu có biết đường nào để “đi hết khu rừng này” không ? Nãy giờ chúng ta đi gần hai tiếng rồi đó
Mọi người ai cũng cảm ơn NHÂN MÃ đã nói ra tiếng lòng của họ. Họ đã đi, chính xác là lạc trong khu rừng này gần hai tiếng rồi. Đột nhiên, phía trước có tiếng người :
- Hôm trước, bắt về được hai vị cô nương xinh đẹp như tiên, đúng là chúng ta may mắn
- Mày đúng nhưng hai vị cô nương đó bề ngoài khác người, có khi là yêu quái
- Đã là mỹ nhân thì yêu quái cũng có sao (dại gái quá độ), tối nay lão đại trở về, chúng ta sẽ được thưởng thức mỹ nhân…hahaha
THIÊN YẾT đang nấp sau bụi cây nghe thấy thì nổi giận, định ra chém chết hai tên kia thì bị MA KẾT giữ lại :
- Chúng ta theo chúng về hang ổ đã, cứu người trước rồi sau đó cho em chém thoải mái
Vậy là các bạn sao theo hai tên đó đến một sơn trại. Nơi này khá rộng lớn, có một nhà chính lớn ở giữa và những đài quan sát cao. Ở đây có tới mấy chục tên cướp, thay nhau canh gác. Muốn đột nhập gần như là không thể.
- Bây giờ làm sao ? – BẢO BÌNH
- Hay là cứ xông vào, chúng chỉ có mấy chục tên, chúng ta cứ việc xông đại – BẠCH DƯƠNG
- Cậu điên à, mấy chục tên vậy chúng ta có mấy người ? – NHÂN MÃ
- Bây giờ phải làm sao ? Huhuhu…chị ơi…hixhix – SONG NGƯ thút thít
- NGƯ NGƯ nín đi, chúng ta sẽ cứu được CỰ GIẢI mà, ngoan, nín đi nha – KIM NGƯU dỗ bé NGƯ làm các sao khác nổi gai ốc vì độ “sến” của chàng.
- Tớ có cách rồi – SONG TỬ
- Nói – THIÊN YẾT tỏa ra sát khí nhìn SONG SONG
- YẾT à làm ơn đi, cậu không muốn SONG TỬ nói hả ? – THIÊN BÌNH
- Được rồi, nếu không thể đột nhập chúng ta cứ thế mà vào, chúng ta sẽ giả vờ như muốn gia nhập đám sơn tặc. Nhưng mà…
- Nhưng mà gì ? Nói nhanh lên – THIÊN YẾT lại tiếp tục phát sát khí
- Nhưng mà muốn chúng tin thì phải có cái gì đó tặng cho chúng, mà cái gì đó thì…
- Nói mau – lần này tới lượt MA KẾT nổi nóng
- Chúng ta phải lấy nữ nhân làm lễ vật
- SONG TỬ, CẬU KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA HẢ ? – các sao nữ đồng loạt hét lên
- Tớ chỉ…tớ chỉ…
- Được rồi, chỉ có cách này thôi, chúng ta cứ thế mà làm đi – SƯ TỬ
- Khoan đã, chỉ có KẾT với YẾT đi thôi, chúng ta phải ở lại – SONG TỬ
- WHY ? – SƯ TỬ
- Cậu điên à, tóc cậu thì màu vàng, anh cậu thì màu bạc, tớ thì hai lai, KIM NGƯU thì màu nâu. Trong chúng ta có ai giống người thường không hả ? Cho hai người đó đi đi, YẾT chỉ cần đeo kính sát tròng vào là tốt rồi.
- Cái này không cần lo, để tớ - BẢO BÌNH lấy từ trong hộp ra mấy bộ tóc giả màu đen và kính sát tròng. SONG TỬ nhíu mày :
- BẢO BẢO cậu lấy ở đâu vậy ?
- Tớ tự làm đấy, từ hôm bị Tử Y nhầm là yêu quái tớ đã chuẩn bị rồi. Thấy tớ giỏi không ?
Hahaha…ta là No.1
Đột nhiên, BẢO BẢO lạnh sống lưng, THIÊN YẾT mặt đầy sát khí nói :
- BẢO BẢO chúng ta còn có chuyện chưa giải quyết xong đó.
- THIÊN…THIÊN YẾT cậu…cậu bình tĩnh…chúng…chúng ta phải…phải cứu người trước đã. Đúng rồi cứu người trước đã…hahaha
- BẢO BẢO, cậu với YẾT có chuyện gì thế ? – SONG NGƯ
- Cái này NGƯ NGƯ chúng ta tính chuyện của XỬ NỮ và CỰ GIẢI trước đi – BẢO BÌNH mặt xanh lè, tưởng tượng tới lúc YẾT YẾT trả thù mà run rẩy.
- Các cậu không cần quan tâm, bây giờ chúng ta cứu người đã – THIÊN YẾT vẫn liếc BẢO BÌNH nói
Vậy là 10 bạn sao hóa trang đầy đủ, đồng thời BẠCH DƯƠNG còn lấy dây trói các bạn nữ lại cho giống thật. Sau khi xong việc, mọi người “dung dăng dung dẻ” đến trước doanh trại của bọn cướp. Có mấy tên nhìn thấy thì chạy vào trong, lát sau, một tên có vẻ là “quản lý” ở đây bước ra, nhìn cả đám với ánh mắt nghi ngờ, khó chịu và dừng lại ở bốn bạn nữ bằng đôi mắt thèm muốn. Các bạn nam chỉ muốn cho tên này vài cú ngay vì tội “nhìn mặt thấy ghét” (bá đạo). Hắn nhanh chóng “lấy lại phong độ” hắng giọng nói :
- Các ngươi là ai ? Tới đây để làm gì ?
- Chúng tôi tới đây để xin gia nhập vào đội ngũ huynh đệ núi Hắc Phong, nghe danh đã lâu nên sinh lòng ngưỡng mộ, mong vị đại ca đây thành toàn cho – SONG TỬ lập tức trả lời
- Vậy còn các vị cô nương đây ? Chắc không phải cũng muốn gia nhập chứ ? – hắn nói xong thì tự cười, đám kia cũng hùa theo
- Không đâu, bọn họ là lễ vật ra mắt của chúng tôi
- Vậy sao – hắn nghe thấy hai mắt sáng rỡ đi một vòng quanh THIÊN BÌNH nói – Rất đẹp a – rồi lại vòng quanh SONG NGƯ – Cô cũng dễ thương không kém, hum rất có “tương lai” (tương lai gì đây ???) … Cứ thế hắn đi quanh các sao nữ rồi bình phẩm mà không biết, những lời hắn nói hôm nay sẽ khiến cho ngày mai của hắn rất là “thảm” (bị cả 6 bạn nam trả thù mừ)
Đột nhiên, từ xa có tiếng ngựa phi tới, bụi mù theo sau báo hiệu là cả đoàn người. Cọn ngựa đen to nhất phi nước đại về phía sơn trại, bỏ lại đoàn người phía sau. Người trên ngựa lớn tiếng :
- Huynh đệ núi Hắc Phong, lão đại đã về đây
Theo sau là tiếng tung hô vang dội, tên “quản lý” thấy vậy, chẳng những không mừng rỡ mà còn lộ vẻ hoảng sợ, vội nói :
- Các ngươi đem mấy cô nương này vào trong, nhốt chúng với hai cô kia
- Dạ
- Lão đại của chúng tôi đã về, tôi nhất định sẽ nói với lão đại chuyện này, bây giờ mời các vị tạm vào trong nghỉ ngơi.
Các bạn sao theo sau tên lâu la, lòng đầy mối nghi ngờ tự hỏi : “Tên lúc nãy sao lại hoảng hốt như vậy, gấp rút đưa mọi người đi, hay là hắn đã biết ? Không thể nếu hắn biết hắn sẽ không cho bạn mình vào đây mới phải, hay là nội bộ đám sơn tặc có loạn ?”
Bọn chúng sắp xếp cho các bạn sao trong một căn phòng nhỏ. Đợi khi tên kia đi rồi, các bạn sao bắt đầu bàn chuyện “đại sự”
- Bây giờ làm gì tiếp đây ? – SƯ TỬ nhìn SONG TỬ hỏi
- Đừng có nhìn mình, mình có biết gì đâu – SONG TỬ trả lời một cách “ngây thơ”
- Cậu đùa đấy à, đây là kế của cậu mà ? – KIM NGƯU
- Tớ chỉ bày kế để vào được đây, còn tiếp theo làm gì, làm sao tớ biết – SONG TỬ lại giở bộ mặt “ngây thơ”
- SONG TỬ tốt nhất cậu nghiêm túc đi, cậu không biết làm gì tiếp thật à ? – BẠCH DƯƠNG
- Không – bạn SONG chớp chớp mắt ý nói : “Em ngây thơ vô “số” tội mà”
Các bạn sao nhìn SONG TỬ chằm chằm, mắt từ từ lóe lên sát khí, tay nắm chặt vũ khí, ngay lúc SONG TỬ sắp bị “thịt” thì :
“Cốc, cốc, cốc…”
- Các vị, lão đại của chúng tôi cho mời
“May cho cậu, SONG TỬ” – các bạn nam có cùng chung suy nghĩ, liếc TIỂU SONG một cái rồi đứng lên ra ngoài. SONG TỬ thở phào, thầm đa tạ tên lão đại nào đó đã cứu mình.
Các bạn sao đi đến đại sảnh, trong sảnh là gần 50 tên lâu la, phía trên cao là một tên có vẻ là “boss” ở đây. Râu quai nón rậm rạp, mắt lóe tinh quang tự như soi rõ người trước mặt, trán cao mũi thẳng, có thể nói là phiên bản của Từ Hải từ Truyện Kiều bước ra. Tên “boss” nhìn các bạn sao quát :
- Các ngươi muốn gia nhập vào huynh đệ núi Hắc Phong ?
KIM NGƯU nghe giọng ông ta ồm ồm liên tưởng tới ông thầy giám thị khi còn đi học chợt lạnh người. SONG TỬ nhanh miệng đáp :
- Đúng, chúng tôi nghe danh mọi người đã lâu, sinh lòng ngưỡng mộ. Anh em chúng tôi chỉ là loại cướp nay đây mai đó, cũng muốn có chốn dừng chân, hôm nay có cơ hội đến núi Hắc Phong nên quyết định chọn ở lại đây, không biết ý trại chủ thế nào ?
“Boss” nheo mắt nhìn SONG TỬ, một lúc sau ông ta đập bàn cười lớn (tự kỷ) :
- Tốt, tốt, ta cho phép các ngươi tham gia nhưng ta không chắc các huynh để ở đây sẽ đồng ý. Nếu các ngươi có thể làm cho mọi người ở đây ưng thuận, coi như đã qua ải.
“Tên râu rậm chết tiệt, muốn thử thì cứ nói, bày đặt hù dọa” – SONG TỬ nghĩ trong đầu là thế nhưng mặt vẫn cười (anh ấy nai có bằng cấp đấy) – Không biết ý trại chủ muốn thế nào
- Thưa trại chủ - một tên đại hán mập mạp, cao lớn bước ra nói – Tôi muốn thử sức với bọn chúng
- Ngưu Toàn Phong, ngươi là một trong các cao thủ ở đây, làm vậy sẽ bị cho là ỷ lớn hiếp nhỏ đấy.
“Ỷ lớn hiếp nhỏ, trại chủ, ngươi quá tự tin rồi” – SONG TỬ nói – Không sao, SƯ TỬ cậu đánh với hắn nhé
- Được, không biết ý trại chủ thế nào ? – SƯ TỬ khó chịu nãy giờ với thái độ của tên kia, nghe SONG TỬ gọi liền đồng ý ngay.
- Vậy cũng được, hai người tỉ thí, chỉ cho trong vòng hai mươi chiêu, không chấp nhận hòa, được chứ ?
“Tên đáng ghét uổng cho ta còn khen ngươi giống Từ Hải, bây giờ ngươi giống Mã Giám Sinh hơn” – SONG TỬ chửi thầm trong bụng – SƯ TỬ cậu thấy sao ?
- Được, tớ chấp luôn
- Hahaha…được được lắm…hahaha…rất có khí khái nam nhi…hahaha…
Đám người trong sảnh tự tách ra tạo thành một vòng tròn, nhường chỗ cho SƯ TỬ và tên Ngưu Toàn Phong đó. Hai người cùng bước ra, mặt đối mặt, sát khí lóe ra tạo thành tia lửa điện chạm nhau kêu “xoẹt” một tiếng. Ngưu Toàn Phong tấn công trước, vung thanh đại đao lên chém tới, SƯ TỬ nhanh chóng né sang một bên, thanh đạo chém mạnh xuống nền làm vỡ ra một mảng lớn. Đất đá còn thế, chém vào người không biết sẽ thế nào. BẠCH DƯƠNG long lo lắng quan sát từng cử động của hai người, tay nắm chặt vũ khí. Bất cứ khi nào SƯ TỬ gặp nguy sẽ lập tức xông ra ứng cứu. Toàn Phong chém hụt một đao, liền quét ngang thanh đao chém sạt ngang chân SƯ TỬ. SƯ TỬ nhảy lên, vung côn quất xuống, họ Ngưu nhanh chóng đưa đao lên đỡ, chỉ nghe “keng” một tiếng, thanh đao mẻ một mảng lớn. Toàn Phong trố mắt nhìn thanh đại đao được đúc bằng sắt, chém đá như chém bùn nay lại mẻ vì một cây côn bé nhỏ. SƯ TỬ cười đắc thắng, quay khúc côn trong tay nói :
- Thúc thúc, thúc còn muốn đánh nữa không ?
- Ngươi…ngươi coi thường ta…xem đây
Toàn Phong tiếp tục vung đao lên chém tới, hắn cho rằng vừa rồi chỉ là may mắn, đời nào một thanh côn nhị khúc bé nhỏ có thể làm cho đao hắn mẻ ra một mảng lớn như vậy. Ngưu Toàn Phong vẫn điên cuồng chém tới mà không biết, cây côn trong tay SƯ TỬ là một sản phẩm của TK 21, niềm tự hào của ngành công nghiệp sắt thép. Cây côn được đúc bằng loại thép được pha chung với một thứ kim loại đặc biệt có độ dẻo và bền chắc hơn cả sắt khối nguyên chất. Đồng thời được làm bằng kĩ thuật tiên tiến nhất, giảm được sức nặng và tăng độ linh hoạt của nó. SƯ TỬ dụng hết lực, đem thanh côn quất mạnh vào đao của Toàn Phong làm thanh đao một phát gãy làm bốn mạnh trước con mắt kinh ngạc của bọn cướp và con mắt xem thường cảu các bạn sao.
“Đao gì mà dỏm thế” – các bạn cùng nghĩ
- Hắn đánh gẫy được đao của Phong ca, thật không tin được
- Tên này không phải là người
- Quả là thần lực hơn người, đáng sợ thật.
Tiếng bàn tán xì xào vang lên, tên “boss” đập tay xuống bàn “Rầm” một cái làm cho cả đại sảnh im lặng. Hắn nói :
- Ngươi tên SƯ TỬ phải không ? Giỏi, giỏi lắm, quả là anh hùng xuất thiếu niên hahaha…
- Thưa trại chủ - một cô gái mặt bồ đồ cực “hot”, nhưng khuôn mặt có một vết sẹo dài từ khóe mắt tới môi cầm theo thanh đao có vẻ kỳ lạ bước ra – Tôi cũng muốn được thử sức
- Xà nương tử (tên gì kì vậy) cô cũng muốn đấu sao ?
- Ta đấu với cô – THIÊN YẾT nhìn thanh đao của cô ta có vẻ thích thú – Nếu ta thắng, cho ta đao của cô nhé
Xà nương tử nhìn tên vừa nói, khuôn mặt thanh tú như nữ nhi, mắt ngọc mày ngài, môi như hồng hoa chớm nở, mắt như chứa đựng linh qunag, so với nữ nhân chỉ có hơn chứ không có kém. Xà nương tử vốn ghét nữ nhi xinh đẹp vì bản thân bà ta xấu xí, hôm nay thấy THIÊN YẾT xinh đẹp hơn mình vạn phần thì nổi giận hét :
- Ngông cuồng, được nhưng nếu ta thắng, ta sẽ rạch nát mặt của ngươi, ngâm vào nước muối, để xem ngươi còn ngông cuồng không
“Ngông cuồng, để ta xem là ta hay là bà ngông cuồng”
- Xà nương tử nổi tiếng tàn ác, còn là một trong lục đại cao thủ của nhóm sơn tặc Hắc Phong sơn, tên ngọc diện thư sinh kia nguy rồi.
- Lady first, mời – THIÊN YẾT cười đểu nói
- Ngươi nói cái gì la-đi phớt là cái gì ?
- YẾT, chúng ta đang ở thời cổ đại, bớt tiếng anh đi – MA KẾT nhắc
- Em quên. Chung Vô Diệm cô lên trước đi – THIÊN YẾT không thèm nhìn Xà nương tử mà nói.
Xà nương tử nổi giận, vung đao chém tới, THIÊN YẾT thấy thanh đao cách một khoảng xa nên không thèm lý tới, vẫn đơ mặt không rút đao ra. Xà nương tử mỉm cười, đột nhiên, một ánh bạc lóe lên sau lưng THIÊN YẾT. Cảm nhận sát khí, THIÊN YẾT vội né sang bên, phía sau là một lưỡi đao đang đâm tới. Thì ra, đao của Xà nương tử được làm từ bảy lưỡi đao ghép lại, có thể uốn lượn như rắn. THIÊN YẾT nhận thức đối phương không đơn giản, rút đao ra ứng chiến. “Keng”, tiếng binh khí chạm nhau, đao quang sáng chói lướt vùn vụt giữa đại sảnh.
MA KẾT luôn tin tưởng khả năng của THIÊN YẾT nhưng thấy đao pháp của Xà nương tử cũng không khỏi có chút âu lo. Đột nhiên, Xà nương tử hất mạnh thanh đao lên không trung, lưỡi đao đung đưa, uốn lượn như rắn lao thẳng xuống THIÊN YẾT. YẾT vội né sang bên, đồng thời chém ngang gạt lưỡi đao của Xà nương tử. Nhưng, trong lúc gạt đao, YẾT bỗng nhận ra thanh đao chỉ còn lại sáu lưỡi, một lưỡi đao đã biến mất. Tiếng gió xoáy vang vùn vụt bên tai, “Xoẹt” một tiếng, lưỡi đao được tách ra lướt ngang qua vai trái khi THIÊN YẾT lạng người né tránh. THIÊN YẾT mỉm cười nói :
- Quả là một đối thủ không tồi, coi ra ta phải dốc toàn lực rồi.
“Khiến cho THIÊN YẾT phải dốc toàn lực, Xà nương tử không dở chút nào” – MA KẾT nghĩ thầm đồng thời cũng chửi THIÊN YẾT – “Thằng chết tiệt lúc này còn đùa được làm mình lo nãy giờ”
Đột nhiên, THIÊN YẾT tăng tốc, tốc độ lúc này nhanh tới mức những lưỡi đao của Xà nương tử cũng không chém kịp. Thấy đối phương bất ngờ thay đổi, Xà nương tử cũng có chút bấn loạn, vung đao loạn cả lên. Nơi nào có bóng THIÊN YẾT lướt qua, nơi đó có lưỡi đao của Xà nương tử chém tới. “Keng, keng, keng…” mấy tiếng, bảy lưỡi đao của Xà nương tử đứt rời, vỡ làm mấy mảnh rơi xuống sàn. Người xem ai cũng đần mặt ra, chẳng ai nhìn được THIÊN YẾT làm cách nào phá nát mấy lưỡi đao của Xà nương tử. Riêng nhân vật chính là chị Xà thì đứng hình, nhìn THIÊN YẾT nghiến răng :
- Ngươi…ngươi…ngươi làm thế nào mà phá nát đao của ta được ?
- Thanh đao của ngươi rất linh hoạt, nhưng vì để cho nó linh hoạt nên chỗ nối các khớp rất lỏng, ta chỉ cần cho một phát vào cái khoen sắt đó là đứt ngay. Còn việc đao ngươi vỡ là do nó dỏm đấy chứ.
THIÊN YẾT liếc nhìn Xà nương tử chế giễu. Các bạn sao nghĩ thầm :
“Dỏm gì chứ, ngươi cố tình cho một cú thật mạnh để phá nát đao của người ta còn gì”
Riêng MA KẾT thì nghĩ : “Thằng này, cứ thấy thanh đao nào tốt hơn của mình là phá nát. Haizz… Xà nương tử, coi như bà xui xẻo gặp phải nó”
Xà nương tử tức điên, dỏm gì chứ ? Đao của mụ là lá sắt nguyên chất, bẻ còn không gãy được, chỉ rơi xuống đất làm sao mà gãy. Mụ chợt rÙng mình nhìn đôi song đao của THIÊN YẾT, màu đen lấp loáng ánh bạc : “Phải chăng đó là huyền thiếc ? Loại sắt thép quý hiếm có thể chém đứt một khối sắt như cắt thịt, sao tên này lại có huyền thiếc ?”
Vâng, đao của THIÊN YẾT chính là làm từ huyền thiếc như mụ ta đã nghĩ, nhưng huyền thiếc này đã qua xử lý, tình năng cao hơn thời cổ đại vạn phần. Chém nát khối sắt chỉ có thể so sánh với cắt bánh bông lan thôi.
- Còn ai muốn thử sức nữa không ? – “Boss” nãy giờ im lặng quan sát thế cục rốt cuộc đã lên tiếng, đại sảnh vắng lặng, ai ai cũng hiểu, nhưng kẻ đứng ở đây là cực mạnh. Thử sức với chúng chẳng khác nào tự bôi tro trét trấu vào mặt. “Boss” thấy mọi người im lặng, cười lớn :
- Hahahaha…..được lắm, các ngươi đã qua ải rồi, từ nay các ngươi là người của Hắc Phong sơn. Chúng ta tuy là ăn cướp nhưng là cướp của người giàu cho người nghéo, tuyệt đối không làm hại đến thường dân. Ta tên là Trương Viễn, cứ gọi ta là lão đại.
“Chém, rõ ràng là chém. Nếu có nghĩa khí như vậy, lý nào lại bắt XỬ NỮ với CỰ GIẢI chứ. Rõ ràng là nói dối”
Sáu bạn nam nghĩ thầm, trong đầu tiếp tục tính kế tiếp phải làm gì để cứu XỬ với GIẢI. Bỗng nhiên, tên Trương lão đại nói :
- Mừng hôm nay có những nhân tài mới, chúng ta tổ chức tiệc nào.
- Hay lắm, tổ chức tiệc
Các bạn nam không thể từ chối (tiệc cho mình mà còn từ chối), đành cùng bọn sơn tặc tham gia buổi tiệc mà không biết, mình đang tham gia vào một phen biến loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT