Trở lại với hiện tại, sau khi bước ra khỏi phòng hắn, bà Hoàng Yến cùng hai vệ sĩ tiếp tục đi thang máy lên lầu 6 tìm nó. Cũng như lần trước là tìm sơ đồ tầng và nhanh chóng đến nơi cần đến.
“ Cộc! Cộc! Cộc”.
- Vào đi! – Một mệnh lệnh lạnh lùng của nó làm bà ấy hơi bất ngờ.
Thì ra nó đang ngồi gần ở cửa sổ nhìn xuống hoa viên bệnh viện, nghe bà ấy hỏi vậy nó mới nhoài người quay xe lăn lại nhìn xem là ai.
- Cô là…? – Nó hơi ngạc nhiên.
- Cô là mẹ sau của Vương Khang! Cô tên là Hoàng Yến. Cháu là Thanh Như? – Lặp lại câu hỏi lúc nãy.
- Vâng! Cô tìm cháu có việc gì? – Nó không vui mấy khi nghe tên hắn nhưng cố vui vẻ hỏi.
- Cũng không có gì quan trọng. Cô nghe Khang và bạn nó nằm viện nên đến thăm. Cái này tặng cháu. – Vừa nói, bà Hoàng Yến vừa đặt hộp huyết yến xuống bàn.
- Mời cô ngồi!
Nó nói rồi đứng dậy đi hướng về bộ sofa đặt ở góc phòng. Thật sự thì chân nó đỡ nhiều rồi, chỉ là sợ bác sĩ nên nó chạy lại chiếc xe lăn khi nghe tiếng gõ cửa. Thấy nó như vậy bà ấy cũng không ngạc nhiên lắm, vì bà ấy cũng không ít lần như thế.
- Ở đây chỉ có sữa và trà nên cô uống trà đỡ nha cô! – Nó vừa nói vừa rót trà vào tách.
- Cháu thích hồng trà lắm sao? – Bà ấy cầm tách trà nó vừa rót đưa lên ngớm nhẹ.
- Vâng! Nhưng đây là do bạn cháu mang vào! Hôm nay cô tìm cháu, chắc không chỉ là tặng quà thôi chứ ạ? – Nó.
- Thông minh lắm, cháu rất giống cô lúc trẻ!
- Nhìn cô ai dám nói cô trung niên ạ!? – Nó cười, một nụ cười diệu dàng.
- Cảm ơn cháu! Hôm nay cô đến đây thật ra là để giải quyết hiểu lầm giữa cháu và Khang! – Bà Hoàng Yến chỉnh tề nói.
- Hiểu lầm? Cháu và Khang có gì mà phải hiểu lầm thưa cô? – Nó chau mài khó chịu.
- Chuyện Khang vì Khánh My mà tát cháu, cô thay nó xin lỗi. Cô không biết là Khang có xin lỗi cháu hay chưa, nhưng cô nghĩ nếu có thì cháu vẫn còn giận. – Bà Hoàng Yến nhẹ nhàng nói từng cau từng chữ.
- Cháu và Khang không có là gì của nhau để giận nhau thưa cô!
- Nói vậy thì nếu có là gì thì cháu giận không? – Bà ấy nằm bắt cơ hội.
- Cháu…- Nó đơ vì ngượng.
- Nói cô nghe, cháu có thích Khang hay không? – Bà ấy cúi xuống nhìn nó vì nó không dám ngẩng mặt lên.
- Nhưng sao cô lại hỏi thẳng cháu như thế? – Nó vẫn không dám ngẩng mặt lên.
- Cô nghĩ cháu là một cô gái tốt mà, cô đoán đúng không? – Bà Hoàng Yến cười, vuốt vài sợi tóc tơ trên gương mặt xinh đẹp của nó.
- Cháu…
- Cháu cũng có tình cảm với Khang mà! Sao cháu lại phủ nhận điều đó? Xem cô như mẹ đi, rồi nói cho cô nghe! – Một lời động viên chân thành từ bà Hoàng Yến.
- Cô sẽ nghe và tin những gì cháu nói thật ạ? Cháu và cô chỉ mới gặp lần đầu thôi thưa cô!?
- Thôi nào, hãy xem cô như mẹ, nói cho cô nghe những khuất mắt trong tình cảm của cháu đi! – Bà đang tay ôm nó vào lòng, một cái ôm mẫu tử.
- Cô sẽ nghe cháu? – Nó ngước lên hỏi.
- Nghe!
- Cháu… Cháu không tin là Khang… Khang thích cháu! Cháu nghĩ rằng cháu chỉ đơn phương mà thôi! Hơn nữa, sẽ có nhiều cô gái tốt hơn cháu thưa cô! – Nó ứa nước mắt khi thốt ra từng câu từng chữ.
Nghe những gì nó vừa nói, bà Hoàng Yến cảm thấy nhẹ hẳn trong lòng. Lúc đầu khi quyết định gặp nó, bản thân bà nghĩ rằng nó vẫn sẽ phủ nhận, nhưng kết quả làm bà rất bất ngờ.
Nhẹ nhàng buông nó ra, bà nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ kia mà cũng cảm nhận được nỗi buồn trong đó. Có lẽ bà không ngờ một người vừa giỏi võ vừa thông minh lại tài giỏi như nó mà lại nhút nhát trong chuyện tình cảm như thế. Nhưng suy cho cùng thì nó vẫn là một đứa con gái. Mà con gái thì luôn cần được chở che và bảo vệ, dù bề ngoài có mạnh mẽ đến đâu thì bên trong vẫn rất yếu đuối.
- Vậy là được rồi! Yên tâm đi, cô sẽ giúp cho cháu mà. Đừng khóc nữa, Khang biết cháu khóc sẽ không vui đâu con dâu tương lai à! Haha!
Nghe bà ấy nói mà nó ngượng đỏ cả mặt, phải nói là rất đỏ. Đến lúc này thì cũng đã quá trưa, bà ấy đứng dậy quay gót ra về.
- Nghỉ ngơi nhiều vào. Chuyện tình cảm của cháu cứ yến tâm! Hãy để bản thân cháu tự thừa nhận điều đó! Cô chỉ muốn cháu nói ra cho nhẹ nhõm là được rồi! Yên tâm đi, trong lòng Khang cháu rất quan trọng đó! Chào cháu.
Hai từ cuối kết thúc cũng là lúc cánh cửa đóng sầm lại. Chắc có lẽ bà không muốn nghe nó nói mà bà muốn nó hãy dành thời gian suy nghĩ về tình cảm của mình nhiều hơn. Có như thế, hai người yêu nhau mới có thể đến được với nhau thành tâm thành ý.
Bà Hoàng Yến vừa rời khỏi cũng là lúc y tá mang bữa trưa vào cho nó. Cô y tá đỡ nó ngồi lên giường bệnh dùng bữa tối mà cứ mắt trợn ngược trợn xuôi. Lý do à? Đó là nó cứ cười tủm tỉm như bị ma nhập. ( Nam mô nam mô! Úm ba la đuổi ma giùm cái!).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT