Từ đại sảnh bệnh viện, một người phụ nữ toát lên dáng vẻ quý tộc bước vào. Bộ quần áo màu đen sành điệu, tóc búi cao sang trọng và cặp kính nhằm che đi nét tươi trẻ trên gương mặt của mình – không ai khác chính là bà Hoàng Yến. Trên tay bà ấy là đóa hoa lan hồ điệp tím trắng.

Theo sau bà ấy là hai vệ sĩ cao to vạm vỡ, đôi mắt họ giấu sau cặp kính đen huyền bí. Hai người bọn họ đang giúp bà chủ mình làm một công việc hết sức là ga-lăng: xách đồ. Một người cầm hai hộp lớn tổ yến và huyết yến. người còn lại cầm túi xách.

Ba người đi đến quầy tiếp tân.

- Phan Trọng Vương Khang và Hoàng Minh Thanh Như phòng mấy? - Bà Hoàng Yến cất lên chất giọng lạnh lùng và cao quý.

- Thưa, cho hỏi bà là…

- Cho tôi biết họ nằm phòng mấy! – Lặp lại mệnh lệnh lúc nãy.

- Dạ, Phan Trọng Vương Khang phòng 404 lầu 05. Hoàng Minh Thanh Như phòng 603 lầu 6. – Người y tá sợ hãi trả lời.

Vừa nghe xong câu của cô y tá, bà ấy đã quay gót bước đi mà không nói lời nào, khiến cho những bệnh nhân xung quanh có những đánh già không hay về mình. Nhưng họ đâu biết bà là ai. Phàm những người không biết là không có tội.

Ba người bước đến đứng trước thang máy. Vừa lúc, cửa thang máy cũng mở ra. Dáng đứng vô cùng tôn nghiêm của bà ấy đã làm cho những người đứng trong thang máy kiên nể mà bước sang một bện. Sau khi mọi người đã bước ra hết thì bà ấy mới bước vào, theo sau vẫn là hai vệ sĩ.

- Lầu 5!

Một mệnh lệnh từ khóe miệng ngọc ngà vang lên, ngay lập tức một người vệ sĩ chòm tới nhấn nút.

“ Tinh!”. Tiếng của thang máy đến nơi vang lên, cánh cửa mở ra. Bà ấy bước ra và nhìn hai bên thang máy tìm sơ đồ tầng.

Làm theo chỉ dẫn trên đó, chưa đầy 2’ sau ba người họ đã đứng trước cánh cửa phòng 404.

“ Cộc! Cộc! Cộc!”. Tiếng gõ cửa vang lên khô khóc.

- Vào đi! – Hắn cất lên chất giọng lạnh lùng vì cứ nghĩ là bác sĩ.

“ Cạch!”. Cách cửa mở ra nhưng hắn chả màng quay lên nhìn.

- Tôi nhớ là chưa đến giờ để các người vào đây! – Hắn lên tiếng, mắt vẫn dán vào quyển sách.

- Muốn dì chích cho mấy mũi mà nói vậy hả? – Một giọng nói đùa giỡn vang lên làm hắn phải ngước lên nhìn.

- Dì! – Hắn kêu xong một tiếng thì bật dậy chạy đến ôm chầm lấy bà Hoàng Yến cứ như là đã rất lâu không gặp làm bà ấy xuýt làm rơi đóa hoa trên tay.

- Đang bị thương mà không cẩn thận gì hết! Hấp ta hấp tấp y như ba con! – Bà ấy mắng yếu.

Bà Hoàng Yến thả nhẹ hắn ra rồi nhìn một lượt từ đầu đến chân.

- Dì ngồi đi dì! – Hắn kéo bà ấy đến ngồi xuống bộ sofa đặt ở góc phòng.

- Tặng con! ... – Chìa đó hoa ra trước mắt hắn - … Để hai hộp tổ yến ở đó rồi các anh ra ngoài đi! – Mệnh lệnh lạnh lùng phát ra khi nói chuyện với người khác.

Hai người vệ sĩ làm theo rồi cúi chào sau đó bước ra đứng ở cửa, trả lại không gian đoàn tụ cho hai người bọn họ.

- Dì về nước lâu chưa? Ba có về không dì? – Hắn hớn hở hỏi thăm.

- Dì về cũng được nữa ngày rồi! Bên này lệch múi giờ nên dì ngủ không được! Ba con về nhà trước rồi. Dì tranh thủ đi thăm con, chắc nay mai ba con cũng vào thăm con đó! – Bà ấy vui vẻ trả lời.

- Mà sao dì biết con nằm viện? – Hắn dò xét.

- Haha! Quên dì là rồi sao?

- Không lẽ dì cho người theo dõi con? – Lại dò xét.

- Không hẳn! Lúc nãy dì cũng vừa gặp Đức Anh ở quán café. Đức Anh kể cho dì nghe nhiều việc về con lắm nha! – Nói đến đây thì bà ấy nhìn hắn đầy hàm ý.

- Nó kể những gì?

- Thì cũng không có gì quan trọng. Ngoại trừ việc…- Bà ấy ngắt quãng nhìn hắn rồi cười.

- Việc gì vậy dì? Dì nói cho con nghe đi mà! – Hắn cố nài nỉ.

- Ngoại trừ việc con thích một cô bé chung lớp! – Bà Hoàng Yến cố nhịn cười nhìn vẻ mặt vừa dơ vừa sốc của hắn.

- Sao… Sao… Sao dì nói con thích người ta?! Cái thằng đó chết với con! – Hắn vờ xoắn tay áo lên. Lần này thì bầy ấy hết nhịn được mà cười thành tiếng.

- Thôi rồi! Con trai tôi thích người ta thật rồi! Haha! – Bà Hoàng Yến cười đôn hậu.

- Thôi mà dì! Con lớn rồi mà sao dì cứ làm như con là con nít không bằng! ( T/g: Y chan con nít còn bày đặt!)

- Nói dì nghe, cô bé đó là ai nào?

- Thôi! Không có à nha! Con không có.

- Vậy thì cô bé tên Thanh Như học chung lớp với con có bạn trai chưa?

- Dì thật là! Mà thôi con không giấu nữa! Cô ấy đang giận con!

- Sao lại giận? – Bà ấy làm bộ mặt khó hiểu.

Rồi hắn kể lại cho dì của mình nghe tường tận sự việc về nhỏ My. Sau khi nghe, bà ấy làm mặt hình sự nhìn hắn.

- Con thật là! Sao lại đánh con gái?! Lại còn là cô bé mà mình thích nữa chứ! Đúng là cái tính bốc đồng hệt như ba con! Cầu trời cho cô bé đó giận con luôn! Haizzz…

- Thì giờ người ta giận luôn rồi đó! – Hắn lấy tay vuốt mặt rầu rĩ.

- Giận mà lại liều mạng cứu con ở nhà kho? – Bà ấy lấy ngón tay chỉ nhẹ vào đầu hắn.

- …- Hắn im lặng ngước nhìn.

- Xem ra IQ tình yêu của con là 0 hả?

- Dì nói gì vậy? Trước giờ con gái theo đuổi con chứ con có theo đuổi con gái đâu mà dì nói vậy. – Hắn trách.

- Thôi! Tôi biết anh đẹp trai rồi! Thế xin hỏi anh đẹp trai có cần bà dì này giúp cho làm quân sư tình yêu không đây? – Bà Hoàng Yến khoanh tay rồi làm mặt giận quay chỗ khác. ( T/g: Dì của hắn tâm lí quá trời quá đất.)

Nghe đến đây thì mắt hắn sáng lên, quay sang năng nỉ dì mình:

- Thôi mà dì! Cháu ngoan hiền thế này nên dì thương cháu giúp cháu một lần nha dì? Nha dì!? Đừng giận cháu nha dì? ( T/g: Ngoan quá trời quá đất! ^0^)

- Hahaha! Đùa thôi! Sao mà dì bỏ mặt con trai yêu dấu của mình chứ? Dì đã chuẩn bị sẵn để rước nàng dâu này về rồi! Haha. – Bà Hoàng Yến cười đắt c hí.

- Hì! Yêu dì nhất! – Hắn choàng tới hôn lên má dì mình.

- Dì đi qua phòng con bé đâu! – Nói đoạn, bà ấy quay sang với lấy túi xách.

- Ái, sao dì biết cô ấy nằm viện? – Hắn tỏ vẻ khó hiểu.

- Quên dì là ai rồi sao?

- Dì là nhất rồi sao quên được?! – Hắn cười tít mắt.

- Dì sang gặp mặt con bé rồi về luôn! Đợi ba con nghỉ ngơi rồi dì và ba vào thăm con. Cẩn thận vết thương! Lần này dì về nước cũng là vì chuyện của Lâm Kỳ đấy!

Nói rồi bà ấy bước đến lấy hộp huyết yến sau đó thẳng ra cửa. Hắn không đi theo mà đứng ở bộ sofa nhìn theo. Khi đi gần đến cửa, bà Hoàng Yến bỗng dừng lại, quay nửa khuôn mặt lại nói với hắn một câu.

- 6 năm rồi, sao con không thể gọi dì một tiếng mẹ?

Nói xong, bà ấy mở cửa bước ra ngay lập tức, bỏ lại hắn chỉ biết cúi đầu lặng câm.

Dì hắn – bà Hoàng Yến nói đúng! Tại sao hắn không gọi bà bằng mẹ mà cứ gọi là dì? Để cho người khác biết là vợ sau? Là mẹ kế? Là người đàn bà lấy người đàn ông đã qua một đời vợ?

Tất cả đều không phải! Là do cái bóng của mẹ hắn quá lớn, át cả cái bóng tốt bụng của dì – người mẹ hiện tại của hắn.

***** Mẹ của hắn mất vì bệnh tim khi hắn được 3 tuổi. Cái tuổi còn quá nhỏ để có một ký ức vẹn toàn hay những hình ảnh để gọi nhớ về mẹ của mình. Hắn không có ảnh của mẹ như nó có ảnh của bà ngoại, hắn không dễ dàng khóc như nó khi nhớ về ngoại. Hắn chỉ biết mẹ qua tấm ảnh họa ở phòng thờ và ở nghĩa trang. Tất cả những gì hắn có là một người ba hết mực yêu thương và che chở cho hắn từng li từng tí.

Thời gian đầu khi mẹ hắn ra đi, ba hắn bỏ công ty hơn nửa năm để ở bên cạnh chăm sóc cho hắn. Nhưng hắn khác hoàn toàn những đứa trẻ khác. Hắn không khóc đòi mẹ hay hỏi mẹ đi đâu. Hắn chỉ cười đùa cùng ba từ lúc ngủ dậy cho tới lúc lại đi ngủ.

Càng lớn hắn càng tự ý thức được rằng mẹ đã không bao giờ trở về bên cạnh mình nữa. Năm hắn lên 5 tuổi, bà Hoàng Yến đột nhiên xuất hiện bên cạnh chăm sóc cho hắn mà hắn không hề biết lí do. Khi ấy, bà ấy chỉ mới 24 tuổi, cái tuổi thanh xuân của đời con gái nhưng lại tự nguyện đi theo ba hắn, một người đàn ông đã góa vợ.

Hắn hay nghe nhiều người nói những lời không hay về bà ấy và ba mình. Lúc đầu hắn cũng không thích bà Hoàng Yến. Khi bà ấy đến nhà, hắn chỉ chào hỏi theo đúng bổn phận rồi chạy tót lên phòng như một người trưởng thành thật sự. Hắn không thích tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào cả, trừ mẹ và một người quản gia già nuôi hắn từ khi lọt lòng.

Nhưng hắn càng lớn thì hắn càng cảm nhận được tình cảm giữa Mẹ - Con

mà bà ấy dành cho hắn. Bà ấy chăm sóc khi hắn bệnh, giúp ba hắn rất nhiều trong công việc, mỗi ngày ghé sang biệt thự nhà hắn nấu bữa tối cho ba hắn và hắn nhưng tuyệt đối bà không ở lại qua đêm để giữ sự minh bạch tuyệt đối.

Hắn cảm nhận được ánh mắt mà bà ấy dành cho hắn, một ánh mắt đầy tình thương gia đình, tình thương từ người mẹ mà hắn thiếu hụt bấy lâu nay.

Năm hắn 11 tuổi, ba hỏi ý hắn rằng có muốn cô Yến trở thành người trong gia đình mình không thì hằn đã gật đầu đồng ý mà không hề do dự. Lễ cưới được diễn ra sau đó 3 tháng.

Nhưng do thời gian trưởng thành, hắn chỉ có thể tiếp xúc với bà qua vài lời nói và một ít hành động nên tình cảm Mẹ - Con từ hắn với bà ấy vẫn chưa đủ để hắn dành tiếng gọi Mẹ cho bà ấy. Bà ấy biết điều đó và đã im lặng để hắn chấp nhận điều đó.

Một năm sau khi gia đình hai ba con hắn có thêm thành viên mới, tức hắn 12 tuổi, hắn bắt đầu chơi thân với Minh, Đức Anh và Lâm. Hắn còn biết được Đức Anh là cháu gọi bà Hoàng Yến bằng cô.

Trong một lần tình cờ, hắn nghe được một cuộc điện thoại giữa bà Hoàng Yến và một ai đó. Tuy rằng chỉ nghe được những gì bà ấy nói nhưng hắn hiểu được đó là cú điện thoại cùa thế giới ngầm, nơi mà bà Hoàng Yến làm thủ lĩnh thống trị.

Sau đó, hắn đã gặp riêng bà ấy để xin bà ấy cho hắn tham gia vào thế giới ngầm. Lúc đầu, bà ấy rất nghi hoặc và không cho hắn tham gia hay biết bất cứ chuyện gì về công việc của mình nữa, dù là thông tin nhỏ nhất.

Nhưng dần dần, quyết tâm tham gia vào nơi có tiến không có lui của hắn càng lớn càng rõ, và nó đã lọt vào tai ba hắn. Khi nghe tin đó, ông ấy đã gọi hắn đến phòng sách của ông và căng dặn thế này:

- Ba sẽ không cấm con làm những việc con muốn. Ba sẽ giao con cho dì, hoàn thành ý muốn của con. Nhưng con nên nhớ, bước chân vào con đường đó thì con phải có một cái đầu và một trái tim lạnh. Phải biết chịu trách nhiệm những vấn đề mà mình gặp phải, không được cầu cứu bất kì ai vì trước đây, ba cũng từng như thế!

Hắn xem từng câu từng chữ ba hắn nói là những lời thiêng liêng nhất trên đời và luôn nghe theo. Ba hắn cũng khác những người ba khác, rất hiểu con muốn gì và luôn dành thời gian cho con nên hắn không bao giờ thấy mình cô đơn.

Ngay ngày hôm sau khi ba hắn nói với hắn những lời đó, hắn được dì đón đến ở một căn biệt thự khác, cũng là căn biệt thự mà FK đang sống hiện nay. Do hắn đã nói trước nên không chỉ có hắn mà còn có cả Minh, Đức Anh và Lâm tham gia con đường sinh tử.

Ở căn biệt thự này không khác gì biệt thự Hoàng Gia của nó, thậm chí còn hơn thế. Đầy đủ các loại vũ khí từ bình thường đến hiếm, phòng tập bắn, phòng tập thể lực, bể bơi.

Sau hai năm khổ luyện, FK bắt đầu bước vào thế giới đầy nguy hiểm đó với sự dìu dắt của bà Hoàng Yến. Bà ấy giúp FK được một năm thì phải cùng ba hắn sang Mỹ định cư, gia đình Lâm cũng có chuyện nên phải dẫn Lâm sang Úc, nhờ vậy Lâm đã quen biết Mai. Khi đó, FK đã có địa vị tối cao chỉ sau một năm và nghe nói người cầm đầu Lâm Kỳ cũng đã sang Mỹ. Nhưng FK còn biết, ông ta chỉ là bù nhìn của bà Hoàng Yến và chỉ nắm một phần nhỏ mà thôi, chỉ có cái vỏ.

Hai năm sau thì Lâm trở về, tiếp tục việc điều hành. Song song với việc đó FK vẫn đi học, tuy rằng ba người của FK gồm hắn, Minh và Đức Anh đã tốt nghiệp đại học Kinh tế loại giỏi ở Việt Nam và Lâm cũng đã có bằng đại học ở Úc, tất cả đều ở tuổi 15.*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play