Mùa đông, tuyết rơi dày đặc cả Bắc Kinh. Trên mái và sân trường Havin bị tuyết phủ đầy, dày đặc. Nhưng một trường dành cho những học sinh con nhà giàu thì chắc chắn đầy đủ hơn những trường khác. Mỗi lớp học, phòng giáo viên, phòng hiệu trưởng, canteen, nhà thể chất và các phòng của kí túc xá đều được trang bị những chiếc máy điều hoà 2 chiều đắt tiền. Không những thế, nó còn có cả lò sưởi ở nhà thể chất.

- Này! Sao cậu lại mặc như đang mùa hề vậy? – Alex hỏi nó. Trong phòng có cả Kai và hắn.

- Thì trong kí túc xá đang là mùa hề mà. Mặc thêm để nóng chết à. – Nó trả lời. Những lúc như thế này, nó không bị anh nó cốc đầu vì tội aă nói trống không với bậc trên. (Nó ra sau anh nó 8 phút).

- Tôi bó tay với cậu rồi đấy. – Kai nói.

Nó bỗng bật dậy và đi tìm thứ gì đó.

- Cậu tìn cái quái gì vậy? – Kai hỏi.

- Tìm băng y tế. – Nó trả lời.

- Để làm gì?

- Để bó tay.

- Bó tay là sao?

- Thế vừa nãy cậu chả bảo bó tay với tôi còn gì.

Giờ cả phòng cười ha hả vì sự hài hước của nó. Sau đó nó còn chọc cười mọi người tiếp cho đến khi điện thoại của nó reo. Nó nhìn số điện thoại rồi dđ ra ngoài nghe.

- Phúc! Là cậu à? Gọi cho tớ có chuyện gì không? – Nó nói với người tên Phúc ở đầu dây bên kia.

Phúc. Tên đầy đủ là Trương Hiệu Phúc, là bạn thân của nó ở bên đó. Ba Phúc là bạn thân của ba nó.

- Gọi điện để thông báo cho cậu một tin. – Phúc trả lời.

- Tìn gì? Tin vui hả? – Nó hỏi.

- Ừ! Tin vui. Đó là tớ sắp đến thăm cậu. Tớ sắp đến Bắc Kinh rồi. Tuy bây giờ đã tối. Nhưng còn hơn là đi nửa đêm. Ít ra, về đến Bắc Kinh, tớ có thể ngủ luôn.

- Cậu lúc nào cũng ham ngủ. Cẩn thận thành con lợn quay đấy.

- Haha! Yên tâm đi! Tớ ăn ngủ rất điều độ. Hôm nay là ngoại lệ thôi. Mà hình như ba cậu nói là cậu học trường Adeny hả?

- Hả? Ừ.

- Chủ nhật tớ đên rủ cậu đi chơi nhá. Mà tớ sẽ vào trường Havin. Chắc học cùng lớp với anh cậu đấy.

Trời! Nếu Phúc mà học trường Havin thì nó chết mất. Nhưng nó không có cách nào để Phúc học trường khác cả.

- Ừ… Cậu… học tốt ở đó nha. – Nó nói ngập ngừng.

- À! Cậu còn dùng tên Jun không? Trước cậu cứ bắt mình gọi cậu là Jun. Trông con trai lắm.

- Thôi! Không cần đaâ. Giờ gọi mình là Vi đi. Triệu Tiểu Vi.

- Ừ! Thế nhé! Máy bay đang hạ cánh. Chủ nhật gặp nha. Bảo với Lâm là thứ 2 tuần sau phải chào đón tớ nồng nhiệt đấy. Bye.

- Bye.

Nó tắt máy rồi định vào trong phòng thì…

- Úi! Ơ! Kai! Cậu định về phòng à? – Nó hỏi. Nó định quay đầu vào phòng suýt nữa đụng phải Kai.

- Ừ. Mà tuần sau có bài kiểm tra cuối kì. Nhớ cố gắng đấy. – Kai dặn dò nó rồi về phòng.

Nó vào phòng để kể cho anh nó nghe. Anh nó cũng không giải quyết như thế nào nên đành để cho Phúc biết.

Mười hai giờ đêm, vẫn có một chàng trai đang chằn chọc không ngủ được ở phòng 203. Đó là Kai. Lúc Kai về phòng cũng là lúc nó nói tới chỗ “Giờ gọi mình là Vi đi. Triệu Tiểu Vi”.

“Hoá ra là cậu. Cậu là cô gái đó. Cậu là em gái sinh đôi của Alex. Tại sao cậu lại ở đây chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play