Cái hộp cơm nó làm nhìn không thể nào khá hơn được, vẫn lộn xộn và không đẹp mắt chút nào.
[Mình không có khiếu thẩm mĩ thiệt à]
Riing.
-Alô? – Nó nhấc máy.
-Gặp nhau 1 chút được không? – Giọng Phong ở đầu kia.
Sóng biển vỗ êm đềm buổi sáng hôm đó, nó bước chậm rãi tới chỗ Phong đứng. Ánh mắt cậu nhìn xa xăm, thoáng buồn.
-Mới sáng sớm có chuyện gì thế? – Nó đứng cạnh Phong.
Sự im lặng kéo dài 1 lúc.
-Còn nhớ những gì tớ nói trước đây không? Khi cậu bị mất trí nhớ ấy. – Phong thở dài.
-Nhớ.
-Tớ ích kỉ quá nhỉ. Nhớ lại mọi chuyện là tốt cho cậu nhưng tớ lại không muốn thế. Lúc đó tớ nghĩ thà cậu cứ không nhớ gì hết đi, rồi tớ sẽ trở thành người mà cậu thích chứ không phải Nhật. – Phong cười 1 cách đau đớn.
-Vậy, nếu ngay từ đầu tớ không gặp Nhật thì sẽ tốt hơn nhỉ, mọi chuyện sẽ không thành ra thế này. – Câu nói của nó làm Phong hơi bất ngờ. – Nhưng nếu mọi chuyện như thế, tớ không thể nào biết được cảm giác con tim đập mạnh khi thích 1 người là như thế nào. Tớ xin lỗi nhưng dù không gặp Anh Nhật đi chăng nữa, tình cảm tớ dành cho cậu chỉ là tình bạn không hơn.
Nó định bỏ đi thì chợt quay lại nhìn Phong cười.
-Tớ nghĩ nếu cậu chú ý hơn thì sẽ nhận ra hạnh phúc rất gần với cậu đấy. – Để lại câu nói đầy ẩn ý, nó bước đi.
Đứng thẫn thờ 1 hồi lâu, Phong quay lưng lại thì thấy Bạch Ngân đứng sau cậu từ bao giờ, gương mặt nhỏ như muốn khóc.
-Anh là đồ ngốc! – Buông 1 câu đầy giận dỗi, Ngân òa lên khóc thiệt làm Phong tự nhiên lúng túng.
Nó đứng phía trên nhìn xuống chỗ Ngân với Phong, cười nhẹ nhõm. Lấy tay che nắng, nó nhìn về phía đường chân trời, ánh sáng chói chang nhưng ấm áp tăng thêm dũng khí cho nó. Quay trở lên xe, nó tới nhà Nhật.
-T…Tuyết…ba…ông ấy lên cơn đau tim…đang nằm ở bệnh viện bên Mĩ… - Giọng Ly run run như mắc nghẹn.
Nó không tin vào tai mình, cứ tưởng như trò đùa, sao cái thời khắc này lại đến nhanh thế??
Ánh hoàng hôn ấm áp yên bình đã qua đi, và cái màn đêm đầy đáng sợ cuối cùng cũng tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT