Thời điểm Tiêu Tội Kỷ dùng một bên vai quật Tiêu Lâm Hiệp ngã lộn xuống đất, sau đó một tay giữ đối phương, tay còn lại liên tục ra đòn như cuồng phong bão táp.

Đại trưởng lão Tiêu gia không nhịn được đứng dậy, vốn dĩ hắn chỉ muốn mắng chửi Tiêu Tội Kỷ chứ không có hành động vì vượt quá giới hạn. 

Sự kiện môn phái luận võ chính là do thành chủ thành Lịch Dương đứng ra tổ chức, hắn không có ngu đến mức bát nháo làm càn ở chỗ này. 

Quần Thường Tiếu không có một sự nhầm lẫn không nhẹ. 

Khi hắn nhìn thấy đại trưởng lão Tiêu gia đầy tức giận đứng lên, hắn cho rằng đối phương muốn gây bất lợi cho Tiêu Tội Kỷ nên không chút do dự bóp cò nổ súng. 

Quân Thường Tiếu đã ngắm bắn lâu như vậy rồi, viên đạn chắc chắn sẽ trúng mục tiêu, thế nhưng hắn cố tình khiến viên đạn lệch đi nửa mét, xem như là cảnh cáo đại trưởng lão Tiêu gia chớ làm điều gì ngu xuẩn. 

Đây gọi là phát súng cảnh cáo! 

Viên đạn ngưng tụ từ năng lượng của tinh hạch, cho nên sức mạnh vô cùng cường đại làm cho đại trưởng lão Tiêu gia giật thót hết cả tim. 

Vào lúc này, đại trưởng lão Tiêu gia nhận thức ám khí này mà trúng trên người mình thì không đi một cái mạng cũng đi nửa cái mạng, vì thế hắn lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống xem cảnh tượng Tiêu Lâm Hiệp đang bị Tiêu Tội Kỷ đánh thừa sống thiếu chết. 

Hai tay hắn nắm chặt tay vịn của ghế ngồi, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu. 

Nhìn một tên phế vật bị Tiêu gia đuổi cổ đánh tương lai của gia môn thảm hại như vậy, hắn cảm thấy vừa giận sục sôi vừa cảm thấy đau lòng 

Dòng chính Tiêu gia ai ai cũng co quắp thành thật ngồi trên ghế, gương mặt đầy niềm tin lại một lần nữa bị đập nát như cảnh tượng trên võ đài. 

Sau khi trọng tài tuyên bố Tiêu Tội Kỷ chiến thắng, tất cả các võ giả ngồi trên khán đài đều chết lặng. 

Phế vật? 

Thử hỏi người xem ở đây ai dám nói lại lần nữa? 

Bởi vì Tiêu Tội Kỷ đến cả Võ Đồ cũng đánh cho thảm bại thế kia thì ai còn dám bảo hắn là phế vật? 

Tiêu Tội Kỷ đứng ở khu dành cho võ giả giành chiến thắng, đón nhận những ánh mắt của mọi người, nói: 

“Rốt cuộc thì ta cũng tìm lại được một chút cảm giác của năm năm trước..” 

Cảm giác gì? 

Đó là cảm giác được vô số người nhìn mình với ánh mắt kính sợ. 

Lúc đó, hắn nhận được rất nhiều sự sùng bái của người khác, tính kiêu ngạo của thiên tài cũng từ đó mà có. 

Nhưng trải qua năm năm ăn đủ hết đắng cay ngọt bùi trên giang hồ, hắn đã lột xác trở thành một con người lạnh nhạt với mọi thứ. 

“Sư đệ” 

Tô Tiểu Mạt đang ngồi ở khu luận võ khác, giơ lên ngón tay cái, nói: 

“Đánh hay lắm.” 

Tiêu Tội Kỷ nở nụ cười rạng rỡ, chỉ có ở môn phái, ở trước mặt các huynh đệ thì hắn mới lộ ra vẻ mặt tươi cười đến như vậy. 

Trận đấu cuối cùng của vòng thứ năm là Điền Thất. 

Đối thủ của Điền Thất cũng là một Võ Đồ, do đó hắn bắt buộc phải khai mở toàn bộ mười hai đoạn mạch bộc phát sức mạnh, sau một hồi khổ chiến thì hắn cũng giành được thắng lợi. 

Sau khi Điền Thất trải qua đợt huấn luyện yêu nghiệt cùng với tu luyện trong Linh Pháp trận và tâm pháp Dịch Cân Kinh, hắn đã đột phá từ Khai Mạch năm đoạn tăng vọt lên Khai Mạch mười hai đoạn. 

Nếu như tính toán tỉ mỉ thì hắn gần như một ngày khai một mạch. 

“Trận thứ tám vòng thứ năm: Điền Thất chiến thắng.” 

Trọng tài tuyên bố. 

Điền Thất chỉ là võ giả khai mười hai đoạn mạch mà có thể đánh bại một võ đồ, điều này một lần nữa khiến khu khán đài chết lặng. 

“Đinh!” 

“Năm đệ tử tiến vào vòng thứ sáu, nhiệm vụ sử thi hoàn thành 50%, nhận được 20 điểm cống hiến.” 

“Đinh!” 

“Điểm cống hiến môn phái: 112/500” 

Quân Thường Tiếu lẩm bẩm nói: 

“Tội Kỷ và Điền Thất sẽ tranh phong trong trận chung kết khu vực nha.” 

Đúng vậy! 

Khu Đinh chỉ còn lại hai người, một người là Tiêu Tội Kỷ, người còn lại là Điền Thất. 

Các võ giả trên khán đài cũng nhìn ra được chuyện này, bọn hắn bắt đầu bàn tán xôn xao rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng. 

Vòng thứ năm kết thúc, mỗi khu vực luận võ chỉ còn lại hai người 

Tiếp đó, bọn họ sẽ tranh hạng nhất của khu vực mình, các võ giả giành chiến thắng sẽ tiếng vào tứ cường rồi tới tranh quán quân. 

Một điều khiến các võ giả cảm thấy cực kỳ đáng sợ, đó là trong tám võ giả mạnh nhất đã có năm người là đệ tử của Thiết Cốt phái. 

Năm đệ tử Thiết Cốt phái tham gia thì cả năm đệ tử vẫn chưa có một ai bị đào thải. 

“Sự kiện môn phái luận võ từ trước tới nay chưa bao giờ có xảy ra chuyện phi lý như này, năm đệ tử tham gia cả năm đệ tử đều tiến vào trận chung kết khu vực luôn.” 

“Đáng sợ thật đấy.” 

“Lục Thiên Thiên và Lý Thanh Dương chắc chắn có thể đi tiếp, bởi vì xác suất chiến thắng trong trận luận võ tiếp theo của họ rất cao.” 

Trong lục mọi người đang nghị luận sôi nổi, trọng tài hô to: 

“Trận đầu tiên của vòng thứ sáu: Lý Thanh Dương đối đầu Hoắc Nguyên Minh.” 

“Bắt đầu!” 

“Đệ tử Thiết Cốt phái không biết có bộc phát toàn bộ thực lực trong trận này không nữa?” 

Tất cả mọi người đều mong rất mong đợi trận luận võ giữa Lý Thanh Dương và Hoắc Nguyên Minh. 

Ngay khi trọng tài hô “bắt đầu”, Lý Thanh Dương và Hoắc Nguyên Minh lập tức rót linh lực vào tay mình rồi xông lên. 

Lý Thanh Dương biết đối thủ không hề đơn giản, vì thế hắn không tiếp tục ẩn giấu mà trực tiếp bộc phát toàn bộ thực lực của mình. 

“Hắn là Võ Đồ.” 

“Trong sự kiện ‘Bách Tông chiêu mộ’, thực lực của hắn chỉ mới bước vào Khai Mạch mười hai đoạn, chỉ hai tháng trôi qua mà hắn đã bước vào Võ Đồ cảnh rồi, tiềm năng của hắn thật đáng sợ.” 

“Thiết Cốt phái rốt cuộc có linh đan thần dược gì, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã có thể khiến cho thực lực đệ tử tăng cao đến thế.” 

Trên võ đài, sau khi Lý Thanh Dương bạo phát toàn bộ tu vi thì càng đánh càng hăng. Hắn chỉ tốn hơn mười chiêu đã áp chế Võ Đồ nhất phẩm Hoắc Nguyên Minh. 

“Thắng bại đã quá rõ ràng rồi.” 

Rất nhiều võ giả trên khán đài phán đoán. 

“Bụp” 

Quả nhiên, bàn tay Lý Thanh Dương như một con rắn nước từ cạnh sườn trực tiếp cho đối thủ một chưởng vào vai, đưa tiễn đối thủ bay xuống võ đài. 

“Há há” 

Tô Tiểu Muội cười nói: 

“Nhị sư huynh thật sự bộc phát thì khó ai mà đỡ nổi.” 

“Trận đầu tiên của vòng luận võ tám võ giả mạnh nhất: Lý Thanh Dương chiến thắng.” 

Trọng tài hô lên. 

Rất nhiều võ giả giật giật khóe miệng. Bọn họ biết thực lực của Lý Thanh Dương như thế nào nhưng không ai nghĩ đến người kia bộc phát thực lực lại có thể nhẹ nhõm giải quyết đối thủ ngang cấp với mình như thế.” 

Trận luận võ tiếp theo của Lục Thiên Thiên lại càng khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì, Lục Thiên Thiên chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể đánh bại võ đồ nhị phẩm. 

Không sai, võ đồ nhị phẩm chứ không đùa đâu. 

Những võ giả có thực lực này tham gia trong các lần môn phái luận võ không phải là quán quân thì cũng là á quân nằm trong tầm tay. 

“Cuộc luận võ càng tiến vào vòng sau càng trở nên khó nhai, thế vì cái gì đệ tử Thiết Cốt phái càng tiến về sau càng thuận buồm xuôi gió thế nhỉ?” 

Rất nhiều võ giả phẫn nộ trong lòng. 

Quần Thường Tiếu nói: 

“Rất tốt, rất tốt.” 

Hắn đã có hai đệ tử giành được hai trong bốn vị trí võ giả mạnh nhất, cơ hội hoàn thành được hết cả ba điều kiện ngày càng cao rồi. 

Tiếp theo là Tô Tiểu Mạt xuất trận. 

Đối thủ của hắn là Trương Linh Hách, đệ tử tinh anh của môn phái lục lưu Anh Vũ phái, thực lực của hắn là võ đồ nhị phẩm. 

Rất nhiều cao thủ cho rằng đệ tử Thiết Cốt phái chắc chắn sẽ bị Trương Linh Hách đào thải ra khỏi cuộc chơi. 

Đời đâu ai đoán trước được, sau khi trận đấu bắt đầu, Tô Tiểu Mạt dùng thân thủ nhanh nhẹn di chuyển quanh đài luận võ, điều này khiến cho Truong Linh Hách muốn nắm góc áo của hắn cũng không có cơ hội. 

“Tốc độ này thật quá nhanh đi.” 

“Hắn có phải đã học qua bộ pháp cao siêu nào rồi không? 

“Rất có khả năng.” 

Rất nhiều võ giả không có cách nào giải thích, bọn hắn chỉ có thể suy đoán Tô Tiểu Mạt đã học qua một loại thân pháp cao siêu nào đó. 

Nhưng thực tế Tô Tiểu Mạt chưa từng học được bộ pháp nào cả, hắn chỉ đưa vào đôi chân ngắn của mình di chuyển mà thôi. 

Tô Tiểu Mạt chạy như vậy một là khiến cho Trương Linh Hách vô cùng tức giận, hắn cố gắng tìm cơ một chiêu tất thắng. 

“Ai gia, lại đánh không trúng, có thấy tức không? Ai gia ai gia, lại hụt nữa rồi, tức lắm rồi đúng không?” 

Tô Tiểu Mạt liên tục tránh đòn, đồng thời hắn cũng không quên quăng vài câu khiêu khích đối thủ. 

Võ đồ nhị phẩm Trương Linh Hách tức giận như muốn nổ tung, càng điên cuồng ra đòn. 

Sau nửa canh giờ, sức lực bị tiêu hao Trương Linh Hách dừng lại thở phì phò, ánh mắt hắn tràn đầy lửa giận như muốn đốt đối thủ thành tro. 

“Tiếp tục đi chứ.” 

Tô Tiểu Muội nắm chắc cơ hội xông tới cho Trương Linh Hách ăn một đạp trực tiếp vào mặt, khiến hắn ngã lộn nhào. 

“Đánh hay lắm!” 

Khi Trương Linh Hách ngã xuống, Quân Thường Tiếu không kiềm được cảm xúc thốt lên. 

Tô Tiểu Mạt giành hạng nhất khu vực, tính cả Tiêu Tội Kỷ và Điền Thất còn chưa luận võ nữa thì hiện tại môn phái luận võ đã biến thành cuộc thi Thiết Cốt phái nội chiến! 

“Rầm!” 

Trương Linh Hách ngã xuống đất, trên mặt hắn vẫn còn in rõ hình bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn. 

“Ta… ta không có đang nằm mơ đúng không?” 

Thần sắc của rất nhiều võ giả cứng đơ, cảm xúc của bọn hắn bây giờ đã không thể dùng bút mực để hình dung nữa rồi. 

Quán quân khu Giáp: Lý Thanh Dương. 

Quán quân khu Ất: Lục Thiên Thiên. 

Quán quân khu Bính: Tô Tiểu Mạt. 

Quán quân khu Đinh: Tiêu Tội Kỷ hoặc Điền Thất. 

Tất cả quán quân khu vực đều là đệ tử Thiết Cốt phái. Đây là chuyện trong lịch sử sự kiện môn phái luận võ chưa từng xảy ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play