Tiêu Tội Kỷ đi lên võ đài. Hắn còn chưa đứng ổn định, Bối Tiên đã cười nói:
“Ố ồ, Tiêu đại thiên tài vậy mà có thể liên tiếp đánh bại ba võ giả tham gia luận võ luôn nha.”
Nghe thấy hai tiếng “ố ồ” kia, tức giận trong lòng Quân Thường Tiếu lại càng tăng thêm. Hận không thể lao đến tung một cước vào mặt tên Bối Tiên kia, thậm chí cho hắn một viên ‘kẹo đồng’ để ngậm họng lại.
“Chủ nhân tuyệt đối không thể!”
Hệ thống không biết vuốt mông ngựa là gì lên tiếng ngăn cản.
Quân Thường Tiếu ngồi dựa vào lưng ghế tức giận nói:
“Nghĩ thôi cũng không được sao?”
Tiêu Tội Kỷ không nói gì, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt đầy lạnh lẽo, tự nhủ:
“Chưởng môn đã nói phải đánh cho tên này cha mẹ nhìn không ra, ta tuyệt đối không thể nương tay.”
“Ố ồ”
Bối Tiên nhếch mép nói:
“Ánh mắt ngươi đúng là làm ta sợ quá đi mất, vẫn còn tự cho mình là thiên tài bẩm sinh sao?”
“Không đúng, không đúng!”
Hắn đổi giọng nói:
“Ngươi cho dù có là thiên tài trời sinh như năm năm trước thì ta cũng không còn là võ giả bị ăn hành của năm năm trước nữa rồi.”
Nói đến hai từ “ăn hành”, ánh mắt hắn tràn đầy lửa giận, lúc nhỏ hắn bị đánh đến mức đã để lại bóng ma tâm lý, mãi đến nay chuyện này vẫn cứ ám ảnh trong lòng của hắn.
“Bắt đầu!”
Trọng tài nói.
“Vù vù!”
Bối Tiên đưa tay lên, một ngọn lửa xuất hiện trên tay hắn, nhếch lên một nụ cười đấy giễu cợt, nói:
“Tiêu Tội Kỷ, người chung quy cũng chỉ là người, ta muốn xem thân thể của ngươi có thể chịu được ngọn lửa này không?”
“Ngự Hỏa Thuật.”
“Không ngờ tới Bối Tiên lại là một võ giả thuộc tính hỏa.”
“Tiêu Tội Kỷ mặc dù có thân thể cường tráng nhưng đây là công kích mang thuộc tính hỏa, hắn chắc chắn không đỡ nổi một chưởng này đâu.”
Mọi người xung quanh lại tiếp tục thầm thì bàn tán.
Trên Tinh Vẫn đại lục, võ giả có thể sở hữu hỏa linh, thủy linh có thể xem là nhân tài hiếm có khó tìm.
Đám người dòng chính Tiêu gia sau nhìn thấy ngọn lửa hiện trên tay Bối Tiến, lập tức thẳng người ngồi dậy, không khác gì cỏ khô sống lại!
“Ha ha ha, ngọn lửa kia một khi tung ra thì dù thân thể có cường tráng đến đâu cũng sẽ bị nung chảy mà thôi.”
“Hừ, hắn không có linh lực thì không cách nào dùng linh khí hộ thể, thân thể có khỏe như Võ đồ cảnh thì cũng chỉ là một tên phế vật bị đánh.”
“Thật mong đợi Bối Tiên đem hắn thiêu đốt đến phải chạy loạn khắp nơi trên võ đài nha.”
Tiêu gia và Bối gia vốn dĩ không hòa hợp. Bất quá dòng chính Tiêu gia lại rất vui lòng để cho Bối Tiên ngược đãi Tiêu Tội Kỷ. Thật đúng là tâm lý đồi bại đến cực hạn mà.
Đâu chỉ có mấy tên dòng chính Tiêu gia. Ngay cả mấy tên trưởng lão Tiêu gia cũng vui vẻ ra mặt thế kia.
Đại trưởng lão Tiêu gia dựa lưng vào ghế, lửa giận và sát khí trong mắt vơi đi không ít. Tên phế vật kia rốt cuộc cũng bị đánh bại, hắn cần gì phải so đo nhọc lòng nữa làm gì.
“Võ giả thuộc tính hỏa sao?”
Quân Thường Tiếu kinh thường không thèm quan tâm, hắn hiện tại đang có trong tay cực phẩm hỏa linh Linh Hồng Hỏa.
Tiêu Tội Kỷ cũng chẳng mấy bận tâm về đối thủ.
Bối Tiên không nhìn thấy được ánh mắt sợ hãi của Tiêu Tội Kỷ mà hắn mong muốn, phẫn nộ trong lòng lại càng tăng thêm.
Hắn lập tức vung tay đưa ngọn lửa đánh về phía Tiêu Tội Kỷ.
“Bụp!”
Tiêu Tội Kỷ lao lên, nắm đấm từ tay phải vung ra trực tiếp đánh vào ngọn lửa trên tay Bối Tiên.
Ngọn lửa trên tay Bối Tiên trúng phải nắm đấm của Tiêu Tội Kỷ mà biến thành những đốm lửa nhỏ dần dần bị dập tắt trong không khí.
Trên đầu nắm đấm, một chút thương tích cũng không có!
“Cái gì?”
Rất nhiều võ giả trên khán đài kinh ngạc đứng dậy.
Đây chính là hỏa diễm linh đó trời!
Không nói đến lực sát thương của nó, chỉ riêng nhiệt độ thôi đã vô cùng nóng rồi, dùng nắm đấm bằng da bằng thịt chặn lại khẳng định là chuyện cực kỳ ngu ngốc!
Vậy mà hắn?
Không chỉ xé rách hỏa diễm linh lực mà còn không một chút thương tích.
“Thật quá khó tin, thật quá khó tin rồi!”
Một võ giả kinh hãi nói.
Bên cạnh một võ giả trẻ tuổi thần sắc đông cứng nói:
“Có khi nào cơ thể tên tiểu tử này đã đạt đến mức thủy hỏa bất xâm phạm?”
Lúc này, nếu có máy quay cận mặt trưởng lão Tiêu gia và đám người dòng chính Tiêu gia, mọi người lập tức sẽ thấy được cảnh tượng ‘ăn mảnh’ trên mặt bọn hắn.
Quân Thường Tiếu nhàn nhàn nói:
“Chỉ một đốm lửa nho nhỏ cũng đòi tổn thương đệ tử của bổn toa sao? Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà”
Ngọn lửa có thể thiêu đốt tất cả, nhưng thân thể cường tráng đến mức thượng thừa, nếu nhiệt độ không đủ thì cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
“Lợi hại! Quá lợi hại luôn!”
Trưởng lão Đại Hồng môn giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Không cần dùng linh lực hộ thể, chỉ dùng nắm đấm bình thường có thể chặn lại được hỏa linh lực, hắn có chút tâm phục sát đất.
“Làm sao có thể...”
Bối Tiên cho rằng dùng hỏa linh lực có thể đối phó được Tiêu Tội Kỷ, thế mà hắn chính mắt nhìn thấy hỏa linh lực của mình bị xé rách. Cả người ngẩn ra như tượng gỗ.
“Soạt!”
Đúng lúc này, âm thanh gió ma sát với nắm đấm phát ra.
Khi Bối Tiên nhận thức được cần phải tránh thì đã không kịp nữa, chỉ nghe thấy một tiếng “Bụp”, bụng hắn đã bị Tiêu Tội Kỷ đánh một chưởng vô cùng mạnh, hai mắt trợn tròn, đau đớn cúi đầu ôm bụng.
Tiêu Tội Kỷ thu tay về, tiếp tục tung ra một cú móc lên vô cùng mạnh vào cằm của Bối Tiên. Cả người Bối Tiên lập tức nhấc lên khỏi mặt đất.
Hai quyền, mạnh không thể diễn tả!
“Rầm!”
Bối Tiên ngã xuống đất, sắc mặt vô cùng thảm hại, trên người không ngừng truyền ra từng cơn đau kịch liệt, hắn muốn hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Một vị võ giả kinh ngạc nói:
“Sức lực của hai quyền này, ít nhất cũng phải hơn hai ngàn cân đấy.”
“Trời!”
“Không có linh lực phụ trợ, chỉ dựa vào thân thể bình thường mà có thể đánh ra một quyền hơn hai ngàn cân. Chuyện này khiến ta có chút không tin vào mắt mình nữa rồi.”
“Sức mạnh cơ thể tỷ lệ thuận với khả năng phòng ngự, thảo nào hỏa linh lực không thể tổn thương được hắn.”
Tiêu Tội Kỷ không còn che giấu thực lực nữa, lúc này hắn mới chân chính động thủ, khiến cho các võ giả khác có nhận thức đầy đủ về sức mạnh của hắn.
“Đáng… Đáng chết!”
Bối Tiên cố gắng nhịn đau đứng dậy, sau đó lại có một quyền đánh vào mặt hắn.
Bối Tiên lảo đảo lui về phía sau.
Tiêu Tội Kỷ bước lên tung cùi chỏ vào lưng Bối Tiên, người sau lại tiếp tục ngã sấp trên mặt đất.
Hai chiêu liên tiếp khiến cho võ giả trên khán đài khóe miệng giật giật, đồng thời cảm thấy đau đớn thay Bối Tiên!
“Bạch!”
Tiêu Tội Kỷ ngồi lên lưng Bối Tiên, giật tóc làm hắn ngửa đầu lên, giọng đầy lạnh lẽo nói:
“Còn nhớ rõ lúc nhỏ ta đánh ngươi như thế nào không?”
Bối Tiên nhớ cực kỳ rõ. Hắn chính như thế này bị Tiêu Tội Kỷ ngồi lên.
Trong một khoảng thời gian dài, hắn đều sống trong khổ sở cố gắng che giấu đi bóng ma tâm lý.
Tiêu Tội Kỷ lạnh lùng nói:
“Năm đó ngươi trêu hoa nghẹo nguyệt bị ta đánh đến khóc không ra tiếng. Hiện tại ta cái gì cũng không có, vẫn có thể đánh người thành dạng này.”
“Soạt!”
Tiêu Tội Kỷ giơ lên nắm đấm.
Cảnh tượng này so với trước kia không có gì khác biệt!
Tâm hồn bé bỏng của Bối Tiên lập tức sụp đổ. Hắn khóc lóc xin tha:
“Đừng, đừng… Đừng đánh ta.”
Cảnh tượng này làm hắn như trở về quá khứ. Bóng ma tâm lý đó vẫn còn ám ảnh rất sâu.
“Bụp! Bụp!”
Tiêu Tội Kỷ một đấm lại một đấm đấm xuống sức lực càng ngày càng mạnh đánh đến nỗi khuôn mặt Bối Tiên tràn đầy máu tươi, đầu sưng to như đầu heo, cha mẹ hắn có đến cũng tuyệt đối không nhận ra con mình.
Tiêu Tội Kỷ nắm một bên chân Bối Tiên kéo hắn đến gần bên rìa của võ đài, sau đó thuận tay ném hắn xuống dưới.
“Sảng khoái!”
Quân Thường Tiếu dựa lưng vào ghế, trên mặt là một nụ cười đầy hài lòng. Tuy nhiên, miệng súng luôn luôn hướng về phía đại trưởng lão Tiêu gia. Quân Thường Tiếu sợ lão già kia không nhịn được lửa giận mà ra tay với Tiêu Tội Kỷ.
“Trận thứ sáu vòng thứ tư: Tiêu Tội Kỷ chiến thắng.”
Tiếng nói của trọng tài vang lên.
Những võ giã đang đứng ở trên khán đài ngồi xuống, vẫn còn chưa tỉnh hồn.
Một võ giả thuộc tính hỏa như Bối Tiên cũng bị Tiêu Tội Kỷ đánh cho cha mẹ nhìn không ra. Kịch bản này tuyệt đối không phải là thứ các võ giả ở đây có thể nghĩ đến.
“Trận đấu thứ bảy vòng thứ tư: Tiêu Lâm Hiệp đối đầu Tấu Minh.”
Hai trận đấu diễn ra sát nhau.
Tiêu Tội Kỷ xuống đài thì gặp Tiêu Lâm Hiệp đang đi lên võ đài. Hắn vỗ vỗ vai Tiêu Tội Kỷ cười nói:
“Biểu ca không có linh căn và tu vi mà vẫn mạnh như vậy. Thật khiến đệ phải nhìn bằng con mắt khác đó nha.”
Tiêu Tội Kỷ không thèm để ý hắn, vững bước vào khu dành cho võ giả giành chiến thắng.
Không lâu sau, Tiêu Lâm Hiệp đánh bại Tấu minh. Hắn đi vào khu dành cho võ giả giành chiến thắng, cười nói:
“Đối thủ lượt sau của biểu cả là ta nha.”
Tiêu Tội Kỷ tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra.
Lý Thanh Dương và các đệ tử còn lại không tốn quá nhiều sức lực đã có thể đánh bại đối thủ, đi thẳng vào vòng đấu sau.
Quân Thường Tiếu thả lỏng người, nói:
“Cơm nước dễ xơi rồi!”
Lúc ban đầu hắn còn nghĩ mỗi trận đấu của đệ tử phải dùng đến hai ba chương mới có thể miêu tả hết cảm nghĩ, tuyệt chiêu,..
Kết quả diễn biến trận đấu thế mà lại nhanh đến chóng hết cả mặt.
Trên mặt trưởng lão Đại Hồng môn không còn biểu cảm, ngồi chết lặng trên ghế, nguyên nhân chính là đệ tử còn lại duy nhất của môn phái hắn đã bị Điền Thất đưa tiễn xuống võ đài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT