Quân Thường Tiếu sắp xếp cho các đệ tử hơn hai mươi nhiệm vụ, trừ những nhiệm vụ có yêu cầu thời gian cố định ra thì những cái khác chỉ cần đạt đến hạn mức coi như đã hoàn thành.
Ngày thứ hai, các đệ tử tiếp tục thực hiện nhiệm vụ ở thôn Thanh Dương.
Quân Thường Tiếu ở môn phái lần lượt nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ, điểm thành tựu môn phái và điểm cống hiến cũng từ từ tăng lên.
Những nhiệm vụ này chỉ được đánh giá một, hai sao vì thế sau khi nhiệm vụ hoàn thành nhận phần thưởng cũng chỉ có một, hai điểm cống hiến mà thôi.
Quân Thường Tiếu không để ý chuyện tăng điểm cống hiến. Chuyện mà hắn để ý là điểm thành tựu môn phái, vì chỉ cần đủ điểm thành tựu là có thể nâng cấp, mở ra nhiều công năng.
Lại qua thêm một ngày
Hôm nay đã là ngày thứ năm các đệ tử thực hiện nhiệm vụ.
Trời dần trở tối.
Hắn chỉ cần đợi Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ trở về là hơn hai mươi nhiệm vụ đã giao sẽ hoàn thành toàn bộ.
Số liệu thống kế điểm cống hiến và điểm thành tựu trên hệ thống là:
Điểm cống hiến môn phái: 70/100
Điểm thành tựu môn phái: 36/100
Sau khi hoàn thành hơn hai mươi nhiệm vụ, tổng cộng thu được ba mươi sáu điểm cống hiến và điểm thành tựu. Nhiệm vụ của đệ tử sau khi hoàn thành thấp nhất là được cộng một điểm cống hiến.
Quân Thường Tiếu đem tất cả điểm cống hiến mà các đệ tử thu được đổi thành Tụ Khí tán.
Tô Tiểu Muội là đệ tử hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Quân Thường Tiếu dùng điểm cống hiến của Tô Tiểu Muội mua cho hắn thanh Mục kiếm nhưng tạm thời vẫn chưa đưa cho hắn.
Quân Thường Tiếu đợi tất cả để tử để hoàn thành nhiệm vụ rồi mới long trọng ban thưởng cho từng người.
Hôm sau.
Quân Thường Tiếu gọi các đệ tử tập chung lại, cao giọng nói:
“Ta xét thấy đệ tử Lục Thiên Thiên và các đệ tử khác xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, đặc biệt khen thưởng mỗi người một phần Tụ Khí tán.”
“Tụ Khí tán?”
Các đệ tử hai mặt nhìn nhau.
Quân Thường Tiếu nói:
“Đệ tử sử dụng Tụ Khí tán, tốc độ hấp thu linh khí sẽ tăng gấp hai lần bình thường và có tác dụng trong sáu canh giờ nha.”
“Chương môn có chém gió không vậy?”
Các đệ tử tròn mắt nói.
Bọn họ đều đã nghe qua có vật phẩm hỗ trợ hấp thu linh khí, nhưng hầu hết chỉ những môn phái có tiền mới có thể sở hữu, Thiết Cốt phái chúng ta vậy mà cũng có á?
Quân Thường Tiếu đem hơn hai mươi phần Tụ Khi tán đặt lên trên bàn nói:
“Mỗi phần Tụ Khí tán đều có ghi tên, các đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ đến đây nhận thưởng.”
Tên của Lý Thanh Dương nằm phía sau Lục Thiên Thiên, hắn dựa vào tên bên trên ghi lại mà lấy, cầm Tụ Khí tán trên tay, hai mắt tràn đầy sự phấn khích, hứng khởi.
Vật này giúp tăng tốc độ hấp thu linh khí gấp hai lần so với bình thường, đối với những người có tư chất bình thường mà nói thì vật này tuyệt đối là sự bổ trợ số một.
“Tội Kỷ.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi làm gì lề mề chưa lên nhận thưởng đi?”
Tiêu Tội Kỷ vẫn đứng ở vị trí cũ, vẻ mặt đầy đau khổ nói:
“Chưởng môn, đệ tử vẫn chưa khai mạch nên không cách nào hấp thu linh khí, Tụ Khí tán vẫn nên để cho những sư huynh đệ khác thì hơn.”
“Soạt”
Quân Thường Tiếu hất tay áo một cái, đem Tụ Khí tán đến chỗ Tiêu Tội Kỷ nói:
“Đây là phần thưởng của ngươi, dù không dùng thì cũng cầm lấy, còn nhưng sư huynh đệ khác muốn có thu hoạch Tụ Khi tán thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.”’
Tiêu Tội Kỷ cầm lấy phần thưởng, nói:
“Đệ tử đã hiểu.”
“Tô Tiểu Mạt.”
“Có đệ tử.”
“Bổn tọa xét thấy ngươi hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, cho nên tặng cho ngươi một thanh bảo kiếm.”
Ánh mắt Tô Tiểu Mạt hiển lộ đầy sự mừng rở. Hắn đi tới nhận thanh bảo kiếm. Sau khi hắn nhận thanh bảo kiếm, mặt có chút nhăn lại, nói:
“Chưởng môn, thanh kiếm này nhìn như hơi nhẹ nha.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi có thể thử uy lực của nó.”
“Dạ.”
Tô Tiểu Mạt đến sân luyện võ. Hắn đem hết sức lực của một người khai mạch bốn đoạn giương kiếm lên múa.
“Soạt! Soạt!”
Từng đạo kiếm ảnh dày đặc phát ra.
Lục Thiên Thiên trầm giọng nói:
“Uy lực của thanh kiếm này sợ là không kém gì so với cao giai Đê phẩm.”
“Hây..”
Tô Tiểu Muội dồn tất cả linh lực vào thanh Mộc Kiếm chém một nhát lên phiến đá bên người sân tập, phiến đá lập tức vỡ đôi.
“Ối trời đất ơi!”
“Lợi hại quá đi mất”
“Uy lực của thanh kiếm này quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!”
Các đệ tử đồng thanh kinh ngạc hô lên.
Sau khi thử kiếm xong, Tô Tiểu Mạt vui mừng khôn xiết, chắp hai tay nói:
“Đa tạ chưởng môn ban kiếm.”
Với một người xuất thân nghèo khổ, tư chất lại không ra gì như hắn, muốn sở hữu vũ khí uy lực như thế này là điều chỉ có thể nằm mơ mà thôi.
“Thanh Dương..”
Quân Thường Tiếu rút thanh sơ phẩm Hàn Phong kiếm ra nói:
“Khoảng thời gian này, ngươi vì môn phái bôn ba bận rộn, thanh kiếm này coi như là phần thưởng của ngươi.”
Sau khi sự kiện ‘Bách tông chiêu mộ’ kết thúc, Lý Thanh đã luôn để ý đến thanh Hàn Phong kiếm này, bất quá chưởng môn lại muốn xem biểu hiện của hắn rồi mới xem xét. Hôm nay, Quân Thường Tiếu tặng kiếm cho hắn chứng minh biểu hiện của hắn không tệ cho lắm.
Hắn vừa phải lo việc trùng tu môn phái, vừa phải dẫn dắt sư huynh đệ luyện tập, lại còn phải bất đắc dĩ kiêm luôn chức đầu bếp. Biểu hiện như thế có thể nói là kém sao?
Lý Thanh Dương đi lên phía trước nhận thanh Hàn Phong kiếm kích động nói:
“Đa tạ chưởng môn ban kiếm.”
Quân Thường Tiếu nhìn các đệ tử một lượt rồi nói:
“Chỉ cần các ngươi toàn tâm toàn ý xây dựng môn phái, không ngừng nỗ lực rèn luyện bản thân thì vật phẩm, binh khí, công pháp võ học đều sẽ có.”
“Dạ.”
Các đệ tử đồng thanh hô to.
Liễu Uyển Thi ngồi trong nhà ăn lẩm bẩm nói:
“Ta đến bao giờ mới được làm đệ tử của Thiết Cốt phái đây.”
Sau khi các đệ tử đã giải tán hết, Quân Thường Tiếu gọi Tiêu Tội Kỷ cùng mình đến đại điện, hỏi thăm:
“Ngươi tu luyện Dịch Cân Kinh tiến độ đến đâu rồi?”
Tiêu Tội Kỷ đáp:
“Thưa chưởng môn, đệ tử vẫn chưa có thành tựu gì cả.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Không phải chuyện gì cũng có thể thuận lợi hoàn thành, đừng nóng vội, cứ tiếp tục tu luyện.”
Quân Thường Tiếu lại hỏi tiếp:
“Ngươi có thể kể một chút về tiểu sử của mình cho ta nghe không? Ví dụ như vì sao linh căn của ngươi đột nhiên thoái hóa, những đoạn mạch đã khai bỗng nhiên biến mất?”
Ánh mắt Tiêu Tội Kỷ hiện ra vẻ thống khổ, chuyện quá khứ đối với hắn giống như một cơn ác mộng.
Quân Thường Tiếu nói:
“Nếu ngươi không muốn gợi nhắc những chuyện quá khứ thì bỏ đi không cần nói nữa.”
“Hà..”
Tiêu Tội Kỷ thở dài một cái, khó khăn nói:
“Năm đó đệ tử đã đả thông mười hai đoạn mạch, cho nên tập hợp tất cả linh lực xông vào Võ Đồ cảnh, kết quả không thành, còn bị hôn mê bất tỉnh. Sau khi đệ tử tỉnh lại lập tức phát hiện toàn bộ tu vi của mình biến mất không một dấu vết.”
“Không có cảm giác đau đớn gì sao?”
“Khỏe mạnh như trâu.”
“Lúc ngươi hôn mê bất tỉnh có ai bên cạnh không?”
“Đệ tử tu luyện ở trong phòng bế quan của gia tộc, vì thế không có ai ở bên cạnh cả.”
Quân Thường Tiếu cho Tiêu Tội Kỷ lui xuống đi tập luyện, hắn ngồi trong đại điện trầm ngâm suy nghĩ:
“Đột phá vào võ đồ khả năng là do quá vội vàng nên thất bại là chuyện bình thường, bất quá mất hết linh căn và tu vi đúng là chuyện lạ có thật nha.”
Chẳng lẽ, trong người tên tiểu tử này có một ông cố nội?
Không đúng, nếu có ông cố nội trên người thì nhiều nhất chỉ bị hút sạch linh khí. Linh căn vì sao vô duyên vô cớ biến mất?
Hay là có người hạ độc, hay là bị người nào đó cướp đoạt?
Quân Thường Tiếu cố gắng nhớ lại tất cả những trường hợp hắn đọc được trong tiểu thuyết, có thể biến một một nhân vật chính thành một tên vô dụng trong một thời gian ngắn, kết quả càng nghĩ càng thấy đau đầu thôi. Sau một lúc khổ não suy nghĩ, hắn quyết định không nghĩ nữa.
“Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là giúp hắn nâng cao thực lực, hy vọng Dịch Cân Kinh có thể giúp hắn khai mạch.”
Hôm sau.
Các đệ tử đến sân luyện võ chuẩn bị rèn luyện. Rất nhiều người trên mặt không giấu được hạnh phúc vì hôm qua nhờ hỗ trợ của Tụ Khí tán mà chỉ trong một đêm tu luyện đã thành công đả thông thêm một mạch.
Gia nhập môn phái chưa đến hai tháng mà đã liên tiếp khai được hai đoạn mạch. Đây là chuyện mà bọn hắn chỉ có thể nghe người khác nói chứ chưa bao giờ dám nghĩ ở trên thân mình.
Bọn hắn ăn mùng có hơi vội.
Quân Thường Tiếu đem sơ phẩm Linh Pháp Trận ‘Đệ tử’ ra, nói cho các đệ tử biết bên trong trận linh khí gấp hai lần bên ngoài, các đệ tử thiếu chút nữa khua chiêng gõ trống ăn mừng.
Đối với Tụ Khí tán, Lục Thiên Thiên không quá ngạc nhiên, nhưng khi nàng nhìn ánh sáng xanh phát ra từ trận pháp, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, thầm nghĩ:
“Chưởng môn còn biết bày trận pháp linh khí?”
Quân Thường Tiếu ngạo nghễ nói:
“Cứ mỗi bảy ngày ta sẽ bày trận một lần, các ngươi phân chia một tổ hai mươi người, tiến hành lần lượt hấp thu linh khí trong hai giờ. ”
“Đinh!”
“Trận pháp đã được khởi động, tiêu hao một điểm cống hiến môn phái.”
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 69/100”
Lục Thiên Thiên vào trận đầu tiên, vừa vào đã cảm nhận được linh khí trong trận nhiều hơn gấp hai lần so với bên ngoài, gương mặt đầy sự ngạc nhiên, thầm nghĩ:
“Chưởng môn vậy mà thật sự biết bày trận!”
Lý Thanh Dương cũng bước vào, tâm phục sát đất nói:
“Không ngờ chưởng môn còn là một trận pháp sư!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT