Lý Thanh Dương lập tức xuống núi ngay trong ngày, vào thôn trấn tìm một nhà may bình thường đặt tiền cọc. Không bao lâu sau, hơn hai trăm bộ quần áo đồng phục đã được đưa đến.
Có tiền, việc gì cũng dễ làm.
Quân Thường Tiếu hạ lệnh để các đệ tử mặc đồng phục của môn phái, sau đó tập hợp tại diễn võ trường.
Thật lâu sau, Lý Thanh Dương dẫn đầu các nam đệ tử đi tới, bọn họ mặc một bộ trường sam màu tím, bên trong là bộ áo ngắn, dây lưng, bao cổ tay, giày cũng đều là màu tím.
“Nhị sư huynh, y phục thế này nhìn có vẻ không được đẹp mắt cho lắm.”
“Áo ngắn, cổ áo lại mở rộng như vậy, toàn bộ ngực đều muốn lộ ra, đi ra ngoài mà ăn mặc thế này nhất định sẽ bị chê cười mất.”
Chúng đệ tử bàn tán xôn xao.
Trang phục chủ yếu của Tinh Vẫn đại lục, thực ra không khác gì trang phục thời phong kiến ở Địa Cầu. Quân Thường Tiếu thiết kế đồng phục môn phái theo tiêu chí: tươi đẹp, ngắn gọn, độc lạ nên bọn hắn nhất thời chưa thích ứng được.
“Ai.”
Lý Thanh Dương thở dài một tiếng.
Hắn đã nhìn qua sơ đồ phác thảo đồng phục của chưởng môn, vốn nghĩ là có thể thích ứng tốt, nhưng khi chân chính mặc lên người, vẫn là cảm thấy vô cùng khó khăn.
Một lát sau.
Nữ đệ tử đi tới.
Các nàng mặc áo ngắn màu đỏ, cổ tay quấn lụa mọng, eo buộc dây đai dài mà nhỏ, đem dáng người yểu điệu thục nữ khoe ra hết. Quần ngắn chỉ đến đầu gối, bên dưới đi một đôi giày bó màu hồng cao quá gối khoe trọn hai chân thon dài.
Cái trang phục này, hoàn toàn vứt bỏ đi truyền thống của Tinh Vẫn đại lục, vốn là rất sập sệ, lại rộng thùng tình. Đồng phục mới, nhìn qua vô cùng nhẹ nhàng ngắn gọn, lại toát ra khí chất rất hiên ngang mạnh mẽ.
Quân Thường Tiếu lựa chọn nữ đệ tử, đều là nhan sắc không tệ. Khi tất cả mặc đồng phục khoe trọn dáng người thon thả, đi ra cực kì nổi bật, chỉ có thể dùng một từ “Đẹp” để hình dung.
“Oa!”
“Các sư tỷ muội thật xinh đẹp nha!”
Các nam đệ tử trầm trồ, trên mặt hiện ra nụ cười ngây ngốc, rất có bộ dáng mấy tên dại gái.
“Sư tỷ, bọn họ đang nhìn chúng ta kìa!”
“Mặc y phục thế này, thực sự là xấu hổ chết người ta rồi!”
Trang phục cho nữ tại Tinh Vẫn đại lục, đem đa số bộ phận trên cơ thể che đi. Loại trang phục mới ngày vô cùng ngắn gọn, lại có chút giống như trang phục cho nam, khẳng định mọi người chưa thể thích ứng ngay được.
Tư tưởng truyền thống đã ăn sâu vào trong tư tưởng, nên cả nam lẫn nữ đệ tử không cách nào thích ứng được với trang phục thời thượng do Quân Thường Tiếu thiết kế.
Không thích ứng cũng phải thích ứng.
Bởi vì đây là lệnh của chưởng môn, không thể làm trái.
“Đại sư tỷ tới.”
Không biết người nào hô một tiếng, mọi người nhao nhao nhìn về phía nội viên, chỉ thấy Lục Thiên Thiên tỏa ra khí chất xinh đẹp, đang mặc lấy áo ngắn màu đỏ, đi đôi giày cao cũng màu đỏ, lông mày nhíu chặt đi tới.
Nữ nhân này thường xuyên mặc một bộ áo lụa màu trắng, phảng phất như tiên nữ không dính khói bụi trần gian, bây giờ đổi sang mặc áo ngắn, như một đóa hoa hồng cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Có điều, hoa hồng này có gai nha, mà gai rất sắc là đằng khác. Bởi vì trên mặt nàng là một tầng sương lạnh, mắt đẹp lại có vẻ hơi cáu, phảng phất như có lửa đang thiêu đốt, cũng xem là một loại mị lực.
“Người nào chán sống dám làm đại sư tỷ nổi cáu vậy trời?”
Lục Thiên Thiên đứng tại diễn võ trường, bởi vì dùng lực quá mạnh mà những chỗ nàng đi qua, mặt đất cũng hơi run run một chút.
Đệ tử đằng sau bị dọa lùi lại mấy bước, bảo trì một khoảng cách nhất định với đại sư tỷ băng lãnh này.
Lý Thanh Dương lắc đầu, hắn biết đại sư tỷ nổi giận đùng đùng như thế khẳng định là có ý kiến với đồng phục mới.
“Bạch bạch..”
Đúng vào lúc này, Quân Thường Tiếu cũng đi ra từ đại điện, trên người mặc một bộ trường sam trắng từ đầu đến chân, bên hông buộc một đai lưng màu trắng xám, đôi giày cũng chơi màu trắng luôn.
Cái trang phục chưởng môn toàn một màu trắng này, kết hợp với tướng mạo không tệ của Quân Thường Tiếu, nhìn qua rất giống một công tử thế gia.
“Không tệ, không tệ!”
Quân Thường Tiếu vừa đi, vừa tự thưởng thức nói:
“Rốt cuộc cũng có chút bộ dáng chưởng môn rồi nha!”
Đột nhiên, hắn phát hiện Lục Thiên Thiên đã đổi trang phục mới, nâng cằm lên thưởng thức định nói:
“Đúng là nữ nhân xinh đẹp, mặc gì cũng đều xinh đẹp.”
Chỉ là cùng Lục Thiên Thiên nhìn thẳng, thấy trong mắt người kia như núi lửa sắp phun trào, không tự chủ được ngậm miệng lại.
“Chưởng môn.”
Lục Thiên Thiên mặt lạnh nói:
“Ta ghét màu đỏ.”
“...”
Quân Thường Tiếu cười nói:
“Màu đỏ đại biểu sự sang trọng, vui tươi, không phải là màu con gái các ngươi thích nhất hay sao?”
“Ghét chính là ghét thôi!”
Lục Thiên Thiên nói.
Quân Thường Tiếu khóe miệng hơi co lại.
Các đệ tử đều đang ở đây, nàng không cho chưởng môn chút mặt mũi nào cả.
Lục Thiên Thiên cũng ý thức được mình không khống chế được cảm xúc, thở dài một hơi, khuôn mặt nổi lên vẽ giãy giụa thống khổ nói:
“Nếu như chưởng môn nhất định muốn đệ tử mặc, đệ tử chỉ có thể tuân theo.”
Tuy thường xuyên đả kích Quân Thường Tiếu, nhưng chung quy nàng vẫn là đệ tử, cần tuân theo môn quy. Nếu không sẽ không bao giờ ép buộc bản thân mặc vào bộ trang phục mà nàng không thích.
Mắt thấy trên mặt nữ nhân kia có vẻ khác lạ, Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:
“Đây không chỉ đơn giản là ghét màu đỏ thôi, có khả năng là có một đoạn quá khứ không muốn người khác biết, đối với nàng mà nói rất đau khổ, không muốn nghĩ đến.”
“Ta hiểu rồi.”
Hắn nói:
“Thanh Dương, ngươi mau xuống núi, may một bộ mới cho sư tỷ của ngươi nhưng đổi sang màu trắng.”
“Tuân lệnh.”
Lý Thanh Dương quay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ:
“Đại sư tỷ rốt cuộc có lai lịch như thế nào nhỉ?”
Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với Lục Thiên Thiên, tuy nàng trầm mặc ít nói nhưng lại lộ ra cử chỉ cao quý, có lẽ nàng có một thân phận và bối cảnh không muốn người ngoài biết đi.
“Đồng phục môn phái đã thay đổi, đại biểu sinh hoạt tại môn phái chính thức bắt đầu. Từ ngày mai trở đi, nhị sư huynh sẽ phụ trách huấn luyện dạy bảo hằng ngày.”
Quân Thường Tiếu tuyên bố.
Lý Thanh Dương còn chưa đi ra đến cổng, kém chút nữa ngã nhào xuống đất.
Từ lúc hắn đến môn phái, đầu tiên là sửa chữa nội ngoại viện, sau đó hỗ trợ sửa đổi môn quy, rồi xuống núi đi may đồng phục, hiện tại còn muốn dạy dỗ tu luyện thường ngày.
Ta đến cùng là đệ tử hay là đại quản gia vậy trời?
“Aii..”
Lý Thanh Dương thở dài một hơi, nói thầm:
“Giống như rơi xuống vực sâu không đáy vậy.”
“Cứ như vậy đi.”
Quân Thường Tiếu phất phất tay nói:
“Tất cả giải tán đi.”
“Tuân lệnh!”
Chúng đệ tử lần lượt tán đi.
“Thiên Thiên.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đến đại điện, bổn tọa có chuyện muốn nói với ngươi.”
Lục Thiên Thiên theo hắn tiến vào đại điện, vừa vào bên trong lập tức mở lời nói:
Quân Thường Tiếu ngồi tại ghế của chưởng môn, tay phải chống trên thành ghế, bàn tay đỡ lấy mặt nói:
“Bổn tọa nếu muốn trừng phạt ngươi thì đã trừng phạt ở bên ngoài rồi.”
Lục Thiên Thiên trầm mặc.
Quân Thường Tiếu đặt một tay khác lên thành ghế, hai tay nắm vào nhau đỡ lấy cằm nói:
“Ngươi đến Thiết Cốt phái cũng được một thời gian rồi, thế nhưng bổn tọa đối với thân phận của đại đệ tử ngươi, chẳng khác gì tờ giấy trắng.”
Cuối cùng hắn vẫn phải làm việc này.
Hắn cũng không có ý gì khác, nhưng làm chưởng môn, cũng cần phải biết thân phận đệ tử đúng không?
Lục Thiên Thiên nói:
“Ta tên Lục Thiên Thiên, đây chính là thân phận của ta.”
Quân Thường Tiếu im lặng một lúc rồi nói:
“Ý bổn tọa là ngươi đến từ đâu, ở chỗ nào, nhà có mấy người, trong nhà có bao nhiêu mẫu ruộng.”
Lục Thiên Thiên nói:
“Ta đến từ một nơi xa, bố mẹ đều đã mất, không có ruộng cũng không có đất.”
Câu trả lời rất qua loa, làm Quân Thường Tiếu rất không hài lòng.
“Chưởng môn.”
Lục Thiên Thiên nhìn hắn, trên mặt có hơi lạnh nhạt, ngữ khí sâu xa nói:
“Có một số việc, biết nhiều chưa hẳn đã là một chuyện tốt, mà chính là tai họa đó.”
“Tai họa?”
Quân Thường Tiếu sờ mũi một cái nói:
“Nghe có vẻ rất đáng sợ.”
“Thôi được rồi.”
Hắn phất phất tay nói:
“Ngươi đã không muốn nhiều lời, bổn tọa cũng không miễn cưỡng nữa. Nói chuyện chính sự, nữ đệ tử tu luyện hằng ngày giao cho ngươi quản lý.”
“Nhị sư đệ dạy bảo nam đệ tử, ta dạy bảo nữ đệ tử, vậy thì chưởng môn làm cái gì?” Lục Thiên Thiên nhìn hắn.
“Khà khà.”
Quân Thường Tiếu cười nói:
“Ta đương nhiên là phụ trách giám sát, ngẫu nhiên sẽ chỉ điểm võ đạo cho một số đệ tử gặp vấn đề.”
Lục Thiên Thiên hoài nghi nói:
“Theo ta thấy, chưởng môn đây là lười biếng, muốn đem con bỏ chợ đúng không?”
“Làm gì có chuyện đó?”
Quân Thường Tiếu tỏ vẻ chân thành nói:
“Bổn tọa muốn môn phái phát triển mạnh, còn phải dựa vào những đệ tử bảo bối như các ngươi, để Thiết Cốt phái dương danh đại lục, sao ta có thể lười biếng được chứ?!”
“Dương danh đại lục?”
Lục Thiên Thiên bĩu môi, nhỏ giọng nói:
“Chưởng môn lại đang nằm mơ giữa ban ngày nữa rồi..”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT