Sau lưng Quân Thường Tiếu có Ngả gia, có ba trăm sáu mươi vạn con dân thành Thanh Dương, còn có trưởng lão Thương Sơn Phái, hắn còn phải sợ sao?
Người có xương cốt cứng rắn, hành sự có xương cốt cứng rắn!
Sợ cái con khỉ ấy.
Coi như Quân Thường Tiếu không có những hậu thuẫn cường đại này, hắn đã dám đến đập phá quán người ta, vậy có gì phải sợ chứ!
Cho nên, lần thứ nhất hắn lấy thân phận chưởng môn đứng trước mặt các thế lực khắp nơi ở quận Thanh Dương, đứng trước mặt hơn năm mươi tên chưởng môn các phái, hướng về Hạo Khí Môn chính thức khởi xướng khiêu chiến!
Hắn bị tổn thương sâu sắc khi biết Ngải gia chủ đến đây để trợ uy cho Quân Thường Tiếu.
Giờ phút này, vị minh chủ hận không thể lập tức bắt đầu luận bàn, cho đệ tử nhà mình khiến đệ tử Thiết Cốt Phái bị hành hạ phải khóc lóc thảm thiết, khuây khỏa cơn tức trong lòng này!
Vương Đông Lâm của Thương Sơn Phái trợ uy thì thế nào?
Không có lỗi, ngươi coi như ủng hộ Thiết Cốt Phái, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, bởi vì đây chính là nghiêm túc luận bàn võ đạo.
Tần minh chủ có hơi nghĩ nhiều rồi.
Vương Đông Lâm tuy có thiên hướng Quân Thường Tiếu, nhưng hắn xuất hiện ở đây với mục đích là một người uống trà xem kịch, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến trận luận võ giữa hai bên.
"Xoát!"
Tần minh chủ vung tay áo, bước xuống bậc thềm của đại điện, đứng ở bên trên sân luyện võ.
"Xoát! Xoát!"
Ngàn tên đệ tử từ trong viện tuôn ra, xếp hàng chỉnh tề đứng ở phía sau, thanh thế có thể nói là to lớn.
Hai mươi tên đệ tử đứng ở hai hàng đầu tiên, có người dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn bọn người Lý Thanh Dương, cũng có ánh mắt chứa đầy sự kinh thường.
Đây là đệ tử tinh anh của Hạo Khí Môn.
Mười tên đệ tử đứng hàng đầu tiên, chính là đệ tử thân truyền do Tần Hạo Nhiên đích thân bồi dưỡng, tu vi và linh căn không phải hạng xoàng.
"Quả nhiên tin tức tình báo không sai."
Quân Thường Tiếu thầm nói:
"Cái Hạo Khí Môn này chính xác có ba tên đệ tử sở hữu linh căn thượng phẩm."
Hắn thông qua chức năng nhìn trộm của kính râm chống nắng, có thể phân tích rõ ràng tư chất và tu vi của mười tên đệ tử thân truyền này.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Trong lúc bọn người Lý Thanh Dương bế quan tu luyện, Quân đại chưởng môn đã sớm mệnh lệnh Tế Vũ Đường đi thăm dò nội tình của Hạo Khí Môn.
Không chút nào khoa trương nói.
Ba tên đệ tử sở hữu linh căn thượng phẩm có nhà ở đâu, trong nhà có mấy cái miệng ăn, trong nhà có bao nhiêu mẫu ruộng, ngay cả nuôi bao nhiêu con súc vật cũng được điều tra rõ ràng.
Mười tên đệ tử thân truyền đứng ở hàng trước có thực lực rất không tệ.
Từ trái sang phải, ba tên sở hữu linh căn thượng phẩm có thực lực lần lượt là Võ Sư nhất phẩm, hai tên Võ Đồ đỉnh phong.
Bảy tên đệ tử còn lại đều là người sở hữu linh căn trung phẩm, xét về mặt tư chất có hơi kém, thực lực tổng hợp chỉ là ba tên Võ Đồ cửu phẩm, bốn tên Võ Đồ bát phẩm!
Thân là một môn phái gần với ngũ lưu tông môn, có thể thu nhận ba tên linh căn thượng phẩm, bồi dưỡng ra một tên Võ Sư cảnh, chuyện này rất là bình thường.
Chỉ tiếc là, không có đệ tử sở hữu linh căn cực phẩm.
Ngay cả ngũ lưu tông môn muốn thu nhận một tên đệ tử sở hữu linh căn cực phẩm, cũng là chuyện không dễ dàng.
Nếu như tư chất của Tiêu Tội Kỷ không bị thoái hóa, thì tứ ngũ lưu tông môn cũng phải nép mình qua một bên, nhường nhị tam lưu tông môn ra sức tranh đoạt.
Còn người sở hữu linh căn thánh phẩm, đa phần đều lựa chọn gia nhập nhất lưu tông môn hết cả.
Linh căn thần phẩm trong truyền thuyết, loại người này có thể danh xứng với thực con cưng của trời, trong vô số năm tháng dài dằng dặc mới xuất hiện một tên, chỉ cần không chết lãng xẹt thì Đế vị sẽ có một ghế của hắn, trở thành nhân vật được chúng sinh sùng bái.
So sánh với Hạo Khí Môn.
Thiết Cốt Phái cũng có ba tên sở hữu linh căn thượng phẩm là Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và Dạ Tinh Thần, dường như cũng không bị lép vế nha.
Đúng là không bị yếu thế, nhưng nội tình thì có hơi thua kém.
Không nói về mặt thực lực tổng hợp, chỉ việc số lượng đệ tử cũng đã bị người ta cho hít bụi.
Không vội, không vội.
Đường dài phải đi từng bước một, không ai có thể ăn một miếng đã trở thành đại bàn tử (người mập ú) cả.
"Quân chưởng môn."
Tần Hạo Nhiên thản nhiên nói:
"Ngươi muốn chiến như thế nào?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Thiết Cốt Phái ta phái ra bảy tên đệ tử, Hạo Khí Môn các ngươi cũng phái ra bảy tên đệ tử, bảy trận luận bàn lấy bốn thắng làm tỉ số chung cuộc được chứ?"
"Được thôi."
Tần Hạo Nhiên không ý kiến.
Nếu là quang minh chính đại luận bàn võ đạo, hắn không có khả năng cho cả ngàn tên đệ tử ra luận võ.
"Bất quá."
Hắn hơi ngừng một chút, lời nói thâm ý, nói:
"Nếu chỉ luận võ thì có hơi nhạt nhẽo, chúng ta thêm một chút giải thưởng cho có tính kích thích thì sao nhỉ?"
Quân Thường Tiếu sờ mũi một cái, nói:
"Tần minh chủ muốn giải thưởng như thế nào?"
Tần Hạo Nhiên nói:
"Nếu như Hạo Khí Môn ta thắng chung cuộc, thì làm phiền Quân chưởng môn ở lại nơi này quét dọn chuồng ngựa một năm là được rồi."
"Há há.."
Thân Thông cười to nói:
"Hóa ra Tần minh chủ thiếu một tên người hầu, ta cảm thấy Quân chưởng môn rất thích hợp với chức vụ này đó nha."
"Làm người quét dọn chuồng ngựa cho Hạo Khí Môn, đây cũng là một loại vinh dự hiếm có."
Chưởng môn các phái lần lượt cười nhạo.
Võ giả đến xem náo nhiệt chỉ có thể lắc đầu, người đứng đầu một môn phái phải đi quét dọn chuồng ngựa, về sau còn mặt mũi nào lăn lộn trên giang hồ.
Chuyện giải thưởng.
Tần Hạo Nhiên đã sớm suy tính kỹ lưỡng.
Ban đầu, hắn có ý định để Quân Thường Tiếu quỳ xuống ngay trước mặt mọi người đập đầu xin lỗi.
Tội gì?
Tội dám tự tiện thoát ly liên minh Bách Tông.
Nhưng Ngải gia chủ và Thương Sơn Phái đến trợ uy, hắn đành phải lùi một bước, đổi điều kiện sang một năm quét dọn chuồng ngựa.
Giải thưởng tuy có sự khác biệt, nhưng mục đích chỉ có một, chính là hung hăng đả kích tôn nghiêm, chà đạp lên nhân phẩm của Quân Thường Tiếu!
Loại thủ đoạn này đối với người đứng đầu một môn phái, so với việc tự sát còn đáng sợ hơn!
Tần Hạo Nhiên cười nói:
"Quân chưởng môn, ý của ngươi thế nào?"
Ý bà nội ngươi, thế nào cái rắm chó ấy.
Quân Thường Tiếu nói:
"Bổn tọa còn chưa nói ra giải thưởng cho bản thân nữa mà."
"Mời nói."
Tần Hạo Nhiên nói.
Hắn không quá quan tâm đối phương có cái gì giải thưởng, bởi vì hắn tự tin mình có thể chắc chắn dẫm đạp Thiết Cốt Phái.
Quân Thường Tiếu hơi suy nghĩ một chút, rồi nói:
"Giải thưởng của bổn tọa là, Tần minh chủ nếu như thua chung cuộc, kính mong minh chủ đây có thể hạ mình đến Thiết Cốt Phái ta chùi nhà xí một năm là được."
"Chưởng môn!"
Tô Tiểu Mạt chân thành nói:
"Tần minh chủ là người có thân phận cao quý mà lại đến Thiết Cốt Phái ta chùi nhà xí, đệ tử sợ mình đi đại tiện có chút rặn không ra."
Lý Phi phụ họa nói:
"Đệ tử nghĩ đến cảnh tượng Tần minh chủ đích thân cọ nhà xí, lại cọ rửa đến mức sạch bóng loáng, lỡ may làm bẩn thì thật sự cảm thấy áy náy quá."
Đệ tử Hạo Khí Môn nhịn không được trực tiếp mở miệng mắng người.
Tô Tiểu Mạt nghiêng tai nói:
"Thằng ngu là nói người nào?"
"Thằng ngu đang nói..."
Tên đệ tử Hạo Khí Môn kia có chút mồm nhanh hơn não, sửa lời nói:
"Ngươi chính là thằng ngu!"
"Con em ngươi, cả nhà ngươi đều là đồ ngu! Mười tám đời tổ tông nhà ngươi đều là đồ ngủ cả!"
Tô Tiểu Mạt nói đến nước bọt văng ra ngoài.
Khí thế phải hổ báo, mắng chửi người cũng phải như thế!
Tên đệ tử Hạo Khí Môn kia tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đang chuẩn bị cãi lại, lại bị Tần Hạo Nhiên đưa tay ngăn cản.
"Hừ."
Một tên chưởng môn trong liên minh, giọng đầy lạnh lùng nói:
"Miệng đầy từ ngữ thô tục, Quân chưởng môn có phương pháp lãnh đạo thật khiến người ta mở mang tầm mắt."
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:
"Lão gia hỏa, ngươi không nghe thấy là do đệ tử Hạo Khí Môn khai màn trước à, chẳng lẽ đệ tử bổn tọa phải thành thật nghe người ta chửi mắng, sau đó dùng từ ngữ bác ái nhân hòa để cảm hóa?"
Bác ái là thánh hiền.
Người có giáo dục thì cần phải đối đãi có giáo dục.
Trên Tinh Vẫn đại lục, đối đãi với loại người mất dạy, thì so với hắn càng phải mất dạy.
"Tần minh chủ, giải thưởng của ta không có vấn đề gì chứ?"
Quân Thường Tiếu nói.
Tần Hạo Nhiên chắp tay, hướng về phía võ giả xem náo nhiệt, chắp tay nói:
"Kính mong mọi người ở đây làm chứng, Hạo Khí Môn và Thiết Cốt Phái định ra giải thưởng."
"Tần minh chủ xin cứ yên tâm, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng."
Một tên xem náo nhiệt không ngại cuộc chơi chưa đủ loạn, hét to:
"Người nào mà thua cuộc không chịu nhận, đó chính là ô nhục của giang hồ, người người phỉ nhổ, người người tru diệt!"
"Không sai!"
Các võ giả khác cũng hùa theo.
Tần Hạo Nhiên hài lòng, ôm quyền nói:
"Quân chưởng môn, mời!"
"Xoát! Xoát!"
Đệ tử Hạo Khí Môn nhanh chóng bày binh bố trận, vây quanh gần phân nửa cái sân luyện võ. Chưởng môn các phái và các võ giả xem náo nhiệt cũng đứng ở vị trí thuận tiện quan sát toàn bộ võ trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT