- Không ... Cám ơn đã cứu anh tôi . Cô là Quất Chi , giáo đầu thứ 10 của Thanh Long Đảng phải không ?? Hoàng Long đã kể cho tôi nghe về cô . Chính cô đã cho anh ấy biết ai đã giết gia đình anh ấy , và còn chuyện của anh hai nữa .
Quất Chi cười nhẹ :
- Tôi chẳng có tài cán gì ngoài cứu người và săn tin tức .
- Hoàng Long có lẽ đã chết cách đây hai năm nếu không có cô . À , tôi nghĩ mình phải vào xem anh tôi thế nào .
Cậu quay đi , ngay lúc đó thì Quất Chi đã lên tiếng ngăn cậu :
- Chúng ta có thể nói chuyện thêm một hồi nữa không ? Tiểu Thành và Hoàng Long đang ở bên anh cậu .Tô Gia Thành sẽ không sao đâu .
Câu đứng yên tại chỗ :
- Có chuyện gì ?
Im lặng kéo dài trong vài giây .
- Về chuyện của cậu , Gia Thành và Hoàng Long .
Cậu đảo mắt nhìn xuống đất . Không còn tuyết , đất có màu vàng nhạt , y như màu của nắng .
Cậu định sẽ như thế nào đây ?? Gia Thành yêu cậu , cậu yêu Hoàng Long . Gia Thành đã từng vì chuyện này mà muốn giết Hoàng Long , bây giờ thì họ là hai anh em ruột . Nói xem cậu sẽ xử lý như thế nào chuyện này ?
Cậu chỉ biết câm nín . Không phải là không muốn trả lời , mà là không biết trả lời như thế nào mới thoả đáng .
- Tôi không biết .
Cuối cùng cậu cũng đưa ra câu trả lời , nhưng cậu biết như vậy là không đúng .
- Thế à ? Không biết Gia Thành và Hoàng Long nghĩ sao khi nghe cậu nói như vậy ? Cậu không thấy mình quá vô tâm à ?
- Tôi ... Tôi thật sự không biết !! Nếu là tôi thì cô sẽ làm sao ?
- Nếu là cậu ... Ừm ...nếu là cậu , tôi sẽ nói rõ với Gia Thành . Cậu nên có sự lựa cọn nhất định đi . Vì nếu cứ tiếp tục như thế này ... thì đối với cả Gia Thành và Hoàng Long đều không công bằng . Xin cậu ... hãy giải thoát cho một trong hai người nếu cậu thật sự yêu mến họ .
- Cậu nhìn lên , Quất Chi đang đứng quay lưng về phía cậu . Đúng vậy . Cậu cần phải nói rõ tình cảm của mình . Cậu nắm chặt bàn tay lại :
- Tôi sẽ làm như thế !! Cám ơn lời khuyên của chị .
Cậu quay đi . Còn lại một mình, Quất Chi nói :
- Ừ , lựa chọn đi Tô Ngọc Lâm . Cứ lựa chọn...
Quất Chi bật khóc , đây là lần đầu tiên cô khóc . Khóc trong âm thầm , câm lặng hứng lấy nỗi đau .
- Hưm ... thấy cũng đủ , nghe cũng nhiều rồi , sao cậu còn chưa bước ra ?
Quất Chi đưa tay ra gạt vội mấy dòng nước mắt . Cô không muốn người khác nhìn thấy mình khóc .
- Tôi ... Tôi không cố ý nghe lén . Tôi chỉ muốn báo cho Ngọc Lâm biết là Đại ca đã tỉnh lại .
- Tôi không trách cậu , cậu không cần khổ sở giải thích như vậy .
Tiểu Thành bớt khẩn trương một chút , nó ngập ngừng suy nghĩ một hồi rồi hỏi :
- Tại sao chị lại làm như vậy ?? Chị thấy vui à ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT