Hong Kong ngày 28 tháng 9 năm 2000, 12h đêm, bến cảng, kho hàng.

- Có mang "Thứ đó" tới không?

- Đương nhiên! Bộ các anh tưởng tôi đi chơi chắc!

- Tốt lắm! Một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Sau khi kiểm kê lại những thứ nhận được, cả hai bên đều tỏ ra rất hài lòng :

- Giao dịch hoàn thành! Hy vọng lần sau chúng ta sẽ còn có dịp hợp tác với nhau một lần nữa. Đi thôi!

Hai phe áo đen đi về hai phía trái ngược nhau. Mọi sự vẫn tưởng chừng như yên ổn, nhưng một tình huống bất ngờ đã xảy ra.

- Đứng yên! Cảnh sát đây!

Tiếng súng đầu tiên nổ ra, rồi cùng lúc đó, hàng trăm tiếng súng khác nữa cũng nối đuôi nhau, khuấy động sự yên tĩnh của cả bến cảng trong đêm.

1h sáng ngày 29 tháng 9, khu nhà ở thường dân....

- Con biết tự lo cho mình mà mẹ! Tiếng Phổ Thông của con không tệ, nếu có từ nào không biết nói, con sẽ chuyển sang nói tiếng Anh. Con dù sao cũng là một Bác Sĩ.

Mái tóc dài rũ xuống che cả đối mắt.

- Ah, mai con sẽ đi cắt tóc. Mẹ đừng la lối như vậy, con là một đứa con trai. Rất nhiều đồng nghiệp đã hiểu lầm con là con gái đấy. Được rồi.....mẹ ngủ sớm nhé, bên này cũng 1h khuya rồi, con cũng phải nghỉ. Ừa, chúc mẹ ngủ ngon.

Máy điện thoại vừa đặt xuống chưa được 10 giây thì tiếng chuông cửa đã vang lên.

- Ai ya, ai còn tới chơi giờ này nhỉ? Vâng, tôi tới đây!

Ngay khi cánh của vừa đuợc mở ra thì một họng súng đã kề sát trán cậu :

- Im lặng đi vào nhà nếu cô còn muốn sống.

Bất đắc dĩ, cậu đành làm theo. Tên đi sau cùng lập tức đóng sập cửa lại. Có tổng cộng 4 vị khách không mời mà đến, trong đó có một người đang bị thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play