- Có thế thôi phải không? Anh nói xong rồi, bây giờ để tôi đi được chứ?
Anh nhìn cậu bằng đôi mắt đượm buồn pha chút trìu mến.
- Tại sao cậu lại có thể tỏ ra thản nhiên như thế trước tình cảm của tôi?
- Vậy anh bảo tôi phải làm gì đây, thưa thất giáo đầu? Với tôi thì mọi cái đã chấm dứt, tôi không muốn nhớ lại những chuyện đó nữa. Nếu muốn, anh có thể giữ lại cái tình cảm cao quý đó, tôi không cần.
Anh chuyển sang giữa cả hai tay cậu chỉ bằng một tay của anh trên đầu cậu, tay còn lại anh nắm chặt cằm cậu, một hành động khá là thô bạo mà anh chưa bao giờ làm đối với cậu :
- Cậu đang trả thù tôi à? Cậu đang cố ý bóp nát trái tim tôi à?
- Đúng vậy! Tôi là con người như vậy đó. Ai bảo anh yêu tôi. Tôi đâu có ép anh phải yêu tôi đâu.
- Vậy cậu có yêu tôi không?
- Không! Tôi không ngốc đến nổi yêu một người cùng phái. Từ đầu tới giờ toàn do anh tự biên tự diễn, không liên quan tới tôi.
- Cậu.....được....vậy tôi sẽ làm cho cậu phải yêu tôi.
Theo quy định thì phải cảnh báo nhưng thật ra đây là một đoạn rất cảm động ^^
Anh áp môi mình vào môi cậu, luồn sâu lưỡi mình vào miệng cậu một cách vội vàng. Anh muốn cậu nhớ ra tất cả những giây phútt hạnh phúc mà anh và cậu từng có. Anh muốn cậu cũng thừa nhận là cậu cũng yêu anh. Vì chỉ có yêu nhau, con người ta mới có thể căm hận nhau tới mức này.
Suốt hai năm qua sống một mình trong ngôi nhà này, anh luôn luôn nghỉ tới cậu. Cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, anh lại nằm trên chính chiếc giường này, và nhiều lần mơ thấy cậu. Có lẽ anh đã yêu cậu đến phát điên. Anh mong muốn cậu sẽ trở lại, mong muốn được ôm cậu vào lòng như thế này.
Bàn tay anh giật tung mấy cái nút áo trên người cậu, người cậu thật là ấm, anh ao ước được gần gũi cái hơi ấm này từ rất lâu, rất lâu rồi. Cậu sẽ nhớ ra mà, phải không Ngọc Lâm? Cậu có yêu anh mà, đúng không?
Chống cự! Toàn là chống cự. Cậu càng chống cự, anh càng mạnh tay hơn với cậu. Anh đang chờ cậu thôi chống cự và dịu dàng với anh như ngày xưa. Nhưng tại sao lại không như thế? Cậu thật sự không yêu anh à? Cậu trườn người ra khỏi người anh. Anh kéo cậu vào trở lại. Cậu đang khóc, và luôn miệng hét lên ra lệnh cho anh dừng lại nữa. Anh không cần biết! Cái anh cần làm bây giờ là có được cậu.
- Đừng.....nếu anh còn làm như vậy nữa, tôi sẽ lập tức tự sát trước mặt anh.
Môi anh dừng lại ở ngực cậu. Bất cứ ai nói với anh cậu này, anh cũng mặc kệ và cho rằng đó chỉ là lời hù doạ. Với cậu thì không. Tô Ngọc Lâm sẽ làm như thế. Tô Ngọc Lâm không tiếc hành hạ bản thân mình một khi bất lực trước một chuyện gì đó. Anh ngước lên nhìn cậu và đưa tay gạt nhửng giọt nuiớc mắt cho cậu. Mắt anh bây giờ cũng đang đọng đầy nước.
- Xin lỗi.....tôi không muốn làm cho cậu khó chịu như vậy đâu.
Anh buông tay ra, cổ tay cậu bầm tím, là tại anh.
- Nếu như cậu muốn chết......
Anh rút con dao ra khỏi vỏ, đó là thứ mà anh đã tặng cho cậu :
- .....thì hãy giết tôi trước đi.
Anh đặt con dao vào tay cậu, rồi hướng thẳng vào cổ họng anh với một khoảng cách rất gần.
- Giết tôi đi. Nếu cậu không giết tôi thì tôi sẽ còn tiếp tục làm như vậy với cậu nữa. Tôi không biết tại sao bản thân mình lại thay đổi như vậy nữa. Cậu đã hại tôi. Cậu chiếm mất trái tim tôi, làm tôi hành động như một tên mất trí. Tới khi náo tôi chưa chết thì tôi sẽ còn nghĩ tới cậu, còn khao khát được ờ bên cạnh cậu, còn làm tổn thương cậu. Vậy thì xin cậu, hãy giết tôi bằng chính thứ này. Nếu tôi chết, sẽ không còn ai ám ảnh đới cậu, không còn ai yêu cậu đến phát rồ như tôi. Van xin cậu, coi như là một sự giải thoát dành cho tôi, hãy giết tôi đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT