Anh đang lang thang trên đường phố để tìm cậu. Cậu cũng giống như anh bây giờ, đều mong chờ một phép lạ cho thời gian quay trở ngược, để có thể sửa chữa những lỗi lầm. Vậy thì tại sao người tạo ra phép lạ ấy lại không phải anh và cậu? Như vậy không phải tốt hơn sao? Anh và cậu sẽ ngồi vào bàn nói chuyện với nhau. Anh sẽ giải thích với cậu, anh đúng là đã không chân thật với vậu từ lúc bắt đầu, nhưng không có nghĩa là bây giờ và sau này, anh không yêu cậu. Đúng vậy, anh đã yêu cậu. Anh yêu cậu thật lòng và chấp nhận vứt bỏ tất cả chỉ vì cậu. Như vậy đáng để giải thích chứ? Đáng để kéo cậu quay về với anh chứ?

Không biết tình yêu là gì, nhưng nó khiến cho con người ta đau khỏ tột cùng, và cũng sung sướng không thẻ tả nữa. Yêu một người cùng phái, cái đó có đáng đuọc công nhận hay không? Chỉ có Thượng Đế mới có thể trả lời được. Nhưng anh cũng là một thằng ngốc. Hơn ai hết, anh biết mối quan hệ của anh và cậu sẽ không có kết quả. Anh biết, biết chứ. Vậy có ai đó có thể làm cho anh không yêu cậu được không? Ai cũng được, chỉ cần giúp anh không nghĩ tới cậu, không nhớ tới cậu là đủ rồi. Bởi vì anh không mang đến cho cậu hạnh phúc, khôn làm cho cậu cảm thấy được che chở, cho nên cơ bản mà nói, anh không đủ tư cách yêu cậu.

Một dáng người quen thuộc lướt qua mắt anh. Là cậu, anh chắc như thế. Sao cậu đi nhanh thế nhỉ? Hay là cậu đã nhìn thấy anh và đang cố gắng tìm cách lẫn tránh anh? Anh không cho phép cậu phủi bỏ mọi thứ như thế. Cậu cần phải hiểu được suy nghĩ và cảm nhận của anh.

- Ngọc Lâm!

Cậu đã chịu dừng lại. Chỉ có anh với cậu ờ đây, kể ra cũng là một nới lý tưởng để nói chuyện. Anh tiến đến gần, vòng tay qua eo cậu từ sau lưng :

- Tôi đang đi tìm cậu. Tôi muốn giải thích. Cho tôi 1 phút thôi, được không? Chỉ để nói với cậu rằng tôi thật sự rất yêu cậu.

"PHẬP!"

Máu bắt đầu chảy ra cùng lúc với cây dao cắm vào bụng anh. Anh giữ viết thương bằng bàn tay run rẫy :

- Ngọc Lâm.....cậu.....

Không phải là cậu. Đúng là vóc dáng ấy, nhưng khuôn mặt thì không phải. Anh ngã xuống Tuyết, quặng đau vì vết đâm khá sâu.

"KENG!" - Thứ vũ khí dùng để sát thương anh rơi xuống đất, chính là nó, cây dao mà nha đã tặng cho cậu.

- Thế nào? Bị chính vật mà mình tặng cho người yêu quý giết, cảm giác tuyệt chứ?

Gia Thành bước ra, cùng với một đám người khác. Anh ta đâm thêm một nhát nữa vào ngực cậu :

- Ngọc Lâm vĩnh viễn là của tôi. Kẻ như cậu không xứng đáng để có được tình yêu của Ngọc Lâm.

Thêm một vết thương chí mạng nữa.

- Tại sao....tại sao.....

- Cậu còn chưa hiểu à? Ngây thơ hơn tôi tưởng đó. Cậu chỉ là một con cờ trong kế hoạch của tôi thôi, cám ơn cậu đã làm cho Ngọc Lâm đau khổ, rồi nó sẽ trở thành một sát thủ bậc nhất đấy. À, có một chuyện tôi cần phải cho cậu biết, dú sao thì cậu cũng chết mà. Tôi và Ngọc Lâm....không phải là anh em ruột. Tôi yêu Ngọc Lâm, thêm một lý do để cậu phải chết đấy, Thất giáo đầu.

Gia Thành đứng lên :

- Quăng cái xác này xuống biển đi! Dù cho không chết vì vết thương thì cũng chết vì lạnh.

Mọi vật từ từ chìm vào khoảng không, anh bắt đầu cảm thấy vết thương đau nhói, có nước đang xộc vào mũi, không còn thở được nữa.....

Một cái ly nữa bị ném vào tường. Gia Thành bắt đầu kích động như thế sau khi quay về nhà, vào phòng thăm cậu và toàn nghe cậu gọi tên Hoàng Long trong giấc mơ. Anh đã nốc khá nhiều rượu. Giống như một sự sỉ nhục, Hoàng Long đã chết rồi nhưng cậu cứ luôn nghĩ về hắn. Cậu không biết là mình đang ờ chung nhà với ai? Đang chịu sự châm sóc của ai à? Chẳng lẽ cậu không biết là Gia Thành cũng rất yêu cậu sao?

Cuối cùng là chai rượi bị ném mạnh xuống đất. Gia Thành lảo đảo bước lên phòng cậu, có một ánh mắt đang trộm dõi theo từng bước chân loạng choạng đó.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play