- Anh chỉ muốn hỏi nhiêu đó thôi hở? Dễ hiểu thôi! Nếu tôi không cứu anh, anh sẽ giết tôi vả sau đó sẽ tìm một bác sĩ khác, rồi cũng giết nguời bác sĩ đó. Nghĩa là có hai người chết và một cánh tay bị hoại tử hết cứu nổi. Nhưng nếu tôi cứu anh, chỉ có một mình tôi chết, cũng không có cái tay nào tàn phế hết. Anh hiểu rồi chứ? Vậy thì làm đi.

Cậu lại nhắm mắt. Họng súng vội vàng quay trở lại nhưng anh ta đã gạt nó ra, ngăn đàn em của mình giết cậu một lần nữa. Anh ta cúi xuống và hôn nhẹ lên môi cậu. Giống như có một luống đện chạy qua, cậu giật mình lui về sau.

- Anh....anh làm cái gì vậy?

Vừa nói, cậu vừa dùng tay chà sát môi mình liên tục. Anh ta cười :

- Đền ơn cô đã cứu tôi. Ái chà, làm gì mà cô khẩn trương quá vậy? Không phải đây là lần đầu cô hôn chứ?

Anh ta bước tới trong khi cậu ngày một lùi xa hơn.

- Anh....anh điên rồi! Tôi là một đứa con trai.

- Huh?!?! - Không riêng gì anh ta mà mấy aty đàn em còn lại cũng ngạc nhiên. Dường như sợ họ không tin, cậu liền cởi vội mấy cái nút áo ra. Quả nhiên là phần ngực hoàn toàn trống trãi. Tuy nhiên, với thân hình mảnh mai, làn da trắng và mái tóc dài buông xõa ngang vai thì không ai dám tin cậu là con trai. Cậu đứng thẳng nguời lên và dõng dạc tuyên bố :

- Tôi là con trai!

Im lặng kéo dài trong mấy muơi giây.

- Hực....hực.....

Mấy tay đàn em lẫn anh ta đều không nhịn đuợc cười. Cậu ngẩn người không hiểu tại sao họ lại cười. Nhưng nếu lúc này ở đây xuất hiện một chiếc gương và cậu có thể nhìn vào đó thì cậu đã biết rõ nguyên nhân. Cảnh tượng một người để tóc dài, gương mặt khả ái và chỉ cao có vỏn vẹn 1m6 phải ngước lên để nói chuyện với một người cao hơn 1m7, mà cậu lại hùng hồn bảo mình là con trai nữa chứ.

- Anh...anh cuời cái gì?

Anh ta chạm tay vào mặt cậu :

- Không hề gì! Tôi chấp nhận cậu cho dù cậu có là con trai.

Cậu tiếp tục lùi lại, điệu bộ còn tệ hơn hồi nãy :

- Anh...anh.....không được tới gần đây! Nếu không tôi setự sát đó.

Anh tỉnh bơ :

- Tùy cậu! Dù sao thì lúc đó, cảnh sát sẽ cho rằng cậu tự sát chứ không phải bị giết, vậy thì tụi này không mang tội sát nhân.

- Nhưng....nhưng mà là anh ép tôi tự sát.

- Thế à? Có ai làm chứng không?

Vừa nói, anh vừa dồn cậu vào chân tường.

- Dừng lại!

Sau khi bảo anh như thế, cậu quay lưng lục trong tủ chén đĩa và lấy ra một con dao. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi hường mũi dao vào ngực.

"KENG!" - Tiếng kim loại rơi xuống đất. Anh đang giữ chặt cổ tay cậu.

- Tôi chỉ đùa thôi, cậu thật không tiếc mạng sống của mình sao?

Rồi anh bỏ đi :

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play