Cậu hằn học đi trờ vào bếp. Người thanh niên cuời nhẹ :
- Nó là vậy đó. À phải, tôi là Tô Gia Thành, anh trai của Ngọc Lâm. Cậu chắc chưa biết về tôi ha.
Anh lắc đầu :
- Không, tôi biết đó! Anh là nguời quản lý hệ thống sòng bạc ờ Ma Cao phải không? Tôi đã đuợc nghe tên anh.
- Cậu cũng có chút hiểu biết đấy.
Anh lầm bầm " Hèn gì mà cậu ta không sợ khi bị dí súng vào đầu"
- Cậu nói ai dí súng vào đầu ai?
- Ah, không có gì ạ.
Gia Thành thở dài :
- Mẹ tôi coi Ngọc Lâm là báu vật, bà cứ mong tôi trờ thành kĩ sư hay bác sĩ gì đó, nhưng tôi lại không yêu thích nghể đó, bà không thích giới Xã Hội Đen, vậy là Ngọc Lâm thay tôi thực hiện nguyện vọng của mẹ. Nó cũng là đứa em duy nhất mà tôi có. Tôi rất muốn nó theo tôi, nó là một nhân tài hiếm có, tuy nhiên, đấy là lựa chọn của nó và tôi tôn trọng nó. Cậu là Hoàng Long phải không? Hơn nữa, cậu còn là giáo đầu thứ 7 của Thanh Long Đảng.
Anh ta giật mình. Gia Thành nói tiếp :
- Ngay từ lúc cậu buớc chân tới đây, thông tin về cậu đã được cập nhật trong đầu tôi. Nhân danh người anh trai, tôi xin cậu đừng lôi em tôi vào những ân oán của cậu, nếu như nó mà có bề gì thì dù cho lão đại của Thanh Long Đảng có ra mặt, tôi cũng sẽ không để yên đâu.
Sát khí bất ngờ xuất hiện. Không khí trở nên nặng nhọc lạ thường.
- Hai người tính không ăn cơm à?
- Đâu có! Anh về đây là vì muốn ăn cơm em nấu mà.
Sau khi Gia Thành đi vào bếp, anh ta mới tỏ ra bất an. Rõ ràng Gia Thành không hù dọa suông tí nào. Dựa vào địa vị và quyền lực hiện có cùa anh ta, việc nghiền anh thành cám là một chuyện rất dễ. Nhưng anh đã không còn đường lui nữa rồi, kẻ thù của anh đã biết tới cậu....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT