Nó đang ngủ ngon thì tên nhóc Mạnh Long lại nhảy vào:
- Chị ! đi ăn sáng đi, hồi sáng chị chưa ăn gì mà!- Mạnh Long vừa nói vừa lay người nó, rồi chợt quay qua thấy hắn- a, Thiên Phong, đi chung luôn đi, mà sao chị tớ ngồi cùng bàn với cậu à?
Ngay lập tức:
- Chị??? Cô ta là chị cậu à?
- Thiên Phong???? Em quen anh ta à?
Nó và hắn cùng đồng thanh hét lên.
Mạnh Long gật đầu 1 cái trả lời cho cả 2 câu hỏi. 1mũi tên trúng 2 đích.
- Đi với anh ta / cô ta á? Tao/ chị không đi đâu!- Hắn và nó lại đồng thanh tập 2.
Lại 4 mắt nhìn nhau, rồi lại mỗi người một hướng quay đi, hắn và nó cứ lặp lại hành động giống nhau làm mọi người chú ý và bàn tán. Chưa gì nó đã thành người nổi tiếng rồi, còn hắn thì nổi tiếng sẵn rồi chứ còn gì nữa.
Mạnh Long thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, thứ nhất, hắn lại để cho chị nó ngồi cùng mình, thứ 2 sao chị nó và hắn lại có thái độ như vậy? Quá nhiều thắc mắc, nhưng nó cũng cố lôi kéo hắn và nó xuống căn tin. Cuối cùng nó cũng chịu đi và tất nhiên là hắn cũng bị lôi kéo theo, nhưng hắn còn lôi thêm hai tên bạn thân của hắn nữa, đó là Anh Kiệt và Khương Duy.
( Nói thêm cho mọi người một tí, Anh Kiệt và Khương Duy cũng là cậu chủ của 2 tập đoàn lớn mạnh trong nước, chỉ sau tập đoàn nhà hắn. Hic, nhà giàu chơi với nhau không. ^-^)
Tại căn tin, không khí nóng hẳn lên vì hắn và nó ngồi ăn mà không ngừng nói sốc nhau. Mạnh Long thì ngạc nhiên vì không ngờ chị mình lại có nhiều câu độc vậy, còn Kiệt và Duy thì ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy hắn ngồi cãi nhau với một đứa con gái, lại là 1 đứa mới quen, cụ thể là mới chuyển trường tới. Xưa nay hắn vốn ít nói và giữ mặt lạnh với cả Kiệt và Duy, vậy mà giờ lại ngồi cãi nhau “khí thế” như vậy không ngạc nhiên mới là chuyện lạ. Trong khi bọn kia ngồi ngạc nhiên thì hắn và nó vẫn không ngừng chiến tranh;
- Hình như anh không phải là người hay sao ấy!
- Cô nói vậy là ý gì?
- Anh không thấy người ta nhìn anh chằm chằm như sinh vật lạ sao? Chắc tôi phải gọi cho sở thú kêu họ tới bắt thú xổng chuồng về thôi!
- Đó là vì tôi quá nổi tiếng thôi. Cô đang ganh tị với tôi chứ gì? - hắn tự mãn đáp lại.
- Haiz, đúng là tài năng thì có hạn mà lựu đạn thì có thừa.- Nó thở dài lắc đầu làm bộ mặt tội lỗi nói.
- Cô…! Nhưng dù sao thì cũng vẫn hơn ai kia, đã xấu mà còn không biết phấn đấu, tội nghiệp!- Hắn cũng không vừa độp lại ngay.
- Anh …! – Nó cứng họng không nói được gì đành nuốt mối hận vào trong để tiếp tục……ăn. “ Hãy đợi đấy, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. hehe”…….
Hắn và nó cứ mãi chiến tranh mà không biết có 1 ánh mắt ghanh ghét đang nhìn nó với 1 âm mưu đang được hình thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT