Ngày dài trôi qua đêm đến để lại trong tim người ta những khoảnh khắc nhớ nhung, xao xuyến không thể diễn tả thành lời. Những ai đã từng trải qua lứa tuổi học trò mộng mơ, yêu đời, vô tư và trong sáng. Sẽ không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc lần đầu tiên trái tim bé nhỏ biết rung động, đâp những nhịp yêu thương, bối rối khi đứng trước mặt người mình thích. Dễ dàng thích một người chỉ vì người ấy đẹp trai, học giỏi, đá bóng hay, tốt bụng, ga lăng…

Tình đầu liệu có chắc là tình cuối không? Trái tim đôi lúc dễ bị cảm nắng với những điều ngọt ngào, sự quan tâm ấm áp, chân thành không chút toan tính từ người khác giới có tình cảm yêu thích mình. Một tuổi mộng mơ, đơn giản với biết bao vui buồn, ký ức đẹp khó phai mờ. Bạn và tôi chúng ta từng thầm gọi tên nhau trong mỗi giấc mơ, trong những giờ học tập căng thẳng khắc nghiệt, những giây phút cùng được vui chơi hết mình để có thể hiểu nhau và thân thiết với nhau hơn…

Đã 12h đêm những Hoạ Mi vẫn không thể nào ngủ được, khi trong đầu cứ luôn tràn ngập đầy ắp hình ảnh của Nhật Duy người mà nhỏ chợt nhận ra mình đã trót yêu thích từ lúc nào mà không hề hay biết. Có thể là từ lần đầu tiên nhìn thấy nhau đã là một định mệnh an bài, cùng được chung sống một nhà vui buồn sớm tối có nhau lại là một duyên phận bất ngờ. Con gái là thế đấy khi đã thật lòng yêu thích một ai thì dường như lúc nào cũng nhớ tới người đó, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, những cử chỉ dịu dàng, sự quan tâm, từng lời nói…

Trong đời để gặp được một người mình thích thì rất đơn giản, thích thì cứ là thích thôi, khi nào cảm thấy chán thì sẽ tự nhiên hết. Nhưng để gặp được một người đáng để mình yêu, đáng để mình tin tưởng và dựa dẫm lại là cả một vấn đề rất khó khăn. Và để có được người ấy ở bên cạnh mình thì lại càng chẳng dễ dàng chút nào, hạnh phúc là đấu tranh, ngồi đó mà mơ với mộng, do dự, ngại ngùng, cứ cố tình đóng chặt cửa trái tim,…để đến lúc người đó đã đi xa thì thật không có nỗi đau đớn, nuối tiếc nào bằng.

“Ngày anh đến em không hề có cảm xúc gì với anh cả - Ngày anh ở bên cạnh yêu thương, quan tâm, chăm sóc em thì em mới bắt đầu thích anh – Ngày anh đi thì em mới phát hiện ra mình đã trót yêu anh mất rồi”

Đoc quá nhiều những câu chuyện tình yêu chỉ vì những hiểu lầm không đáng có, vì quá vô tâm chỉ biết nhận mà không biết cho đi, cứ ích kỷ và cố chấp để rồi chia tay một cách ngớ ngẩn, lãng xẹt mà chẳng thể hiểu vì sao? Để rồi nhiều năm sau gặp lại nhìn nhau ngại ngùng hỏi “Sống có hạnh phúc không?”.

Yêu một người nhưng lại phải cưới một người mà mình không hề yêu, cứ tự dối lòng rằng “Về chung sống thành vợ chồng rồi sẽ có tình cảm thôi”. Nhưng sâu thẳm trong trái tim lại luôn tồn tại một bóng hình không thể nào quên, để đêm đến nằm bên cạnh người mình kết hôn mà nước mắt rơi lặng lẽ khoé mi, thầm gọi tên “người ấy” trong mỗi giấc mơ khiến người bạn đời cũng cảm thấy khó chịu, buồn bực theo. Thử hỏi sống như vậy, đồng sàng dị mộng day dứt, nuối tiếc về những gì đã qua liệu có thể hạnh phúc được không?

Hoạ Mi không tin làm như vậy sẽ được hạnh phúc, dù có là thật đi chăng nữa cũng sẽ là một vết thương sâu không bao giờ lành trong trái tim. Ai nói con gái thì không được “Cọc đi tìm trâu”, không được tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, tự đấu tranh để giành lấy hạnh phúc ấy.

Chẳng lẽ là con gái thì phải ngồi im xấu hổ, ngại ngùng, e thẹn đấy đợi người ta tới tỏ tình, cầu hôn à? Đi học thì chỉ biết đi học, không chơi bời, không giao tiếp, người ta mời đi uống nước thì từ chối “năm lần bảy lượt” để chứng tỏ mình là một cô gái kín đáo, có ăn học không phải loại con gái dễ dãi như thế mới được “giá”.

Mơ đi nhé, chỉ có mà “ế” đến già mà thôi. Nhất là trong thời đại @ ngày nay con trai người ta thường thích những cô gái sống chủ động, nhiệt tình, sôi nổi, dám nghĩ dám làm. Nhưng vẫn không mất đi phần nữ tính, sự đoan trang, dịu dàng, biết chừng mực, giới hạn, dám yêu dám hận, dám can đảm từ bỏ không quỵ lụy, van xin tình yêu khi đã hết tình cảm.

Nghĩ sao làm vậy, là một cô gái tuổi teen hàng thật giá thật thuộc thời đại @ rất nhanh chóng Hoạ Mi liền nghĩ ra những kế hoach để hai người xích lại gần nhau hơn. Dù sau này xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, dù không thể đến được với nhau thì nhỏ cũng sẽ không phải sống trong hối tiếc nói hai chữ “Giá như” ngày đó mình cố gắng nhiều hơn, nắm giữ thật chặt hơn, ở bên cạnh yêu thương, chăm sóc người đó nhiều hơn…

Gấp một ngôi sao hi vọng bỏ vào trong chiếc lọ thuỷ tinh ghi điều ước “Chỉ hi vọng được ở bên anh mãi như bây giờ thôi “ rồi tự mỉm cười vu vơ như một con điên. Cầm trên tay một quả cầu pha lê bên trong có một ngôi nhà bằng gỗ màu đỏ tuyết trắng rơi phủ kín nhìn đẹp vô cùng, do sáng sớm ngày hôm sau của buổi tối sinh nhật đáng nhớ ấy nhỏ tỉnh dậy đã thấy Nhật Duy đặt ở trong phòng nhỏ từ lúc nào, có một tờ giấy ghi “Dù sau này có ra sao, cũng hãy luôn mỉm cười thật tươi nhé!”.

Càng nhìn ngắm quả cầu pha lê mà Hoạ Mi càng cảm thấy thật ngọt ngào, ấm áp làm sao cứ thế đến tận lúc ngủ thiếp đi mà trên tay vẫn còn ôm chặt quả cầu pha lê, miệng nở nụ cười mãn nguyện. (phải thừa nhận cặp đôi này không chỉ đẹp đôi nhất mà còn lãng mạn, tình cảm nhất trong truyện ^^)

Nhoc lười...Tôi yêu em.

Sáng chủ nhật ngày cuối tuần trời cao trong xanh, nắng vàng ấm áp, chim hót líu lo trên cành cây trong vườn mới 4h30 sáng Hoạ Mi đã tỉnh giấc vào trong nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Vừa soi gương vừa cười ngọt ngào vu vơ thậm chí còn hát những lời ca hạnh phúc về tình yêu đôi lứa, sau đó vào bếp tự tay làm bữa ăn sáng, người ta nói “Tình yêu đi qua dạ dày vào thẳng đến tim” mà.

Cũng đã được gần 1 tháng Nhật Duy dạy cách nấu nướng nên Hoạ Mi đã bắt đầu nấu được những món ăn cơ bản. Sáng này nhỏ quyết định làm món trứng ốp la, cơm chiên với hành đảm bảo đủ tiêu chuẩn: Đẹp mắt, hấp dẫn và ngon miệng. Ka ka. Con gái khi thật lòng yêu ai đó sẽ sẵn sàng thay đổi bản thân một cách bất ngờ để bản thân mình trở lên tốt đẹp, hoàn hảo hơn trong mắt người đó mà không hề hay biết, chỉ có điều sự thay đổi đó theo chiều hướng tốt hay xấu mà thôi và luôn khiến người ngoài nhìn vào cũng phải giật mình. Nếu chẳng may thất tình thì thật sự là một sự thay đổi dự báo đầy nguy hiểm khó lường.

Như thường lệ 5h sáng Nhật Duy tỉnh dậy định mở cửa phòng Hoạ Mi xem nhỏ đã dậy chưa hay lại định ngủ nướng tiếp đây? Nhìn ngó vào trong phòng thấy tối om không một bóng người, hắn giật mình cô ta đi đâu rồi? Thấy có tiếng hát nhí nhảnh như cá cảnh của ai đó vang lên trong phòng bếp, Nhật Duy vào xem thì thấy Hoạ Mi đang thái hành tươi vừa cười vừa hát.

Hắn nhìn vẻ mặt yêu đời đó của nhỏ không khỏi choáng váng lẽ nào cô ta bị “tẩu hoả nhập ma” chăng, tự nhiên hôm nay lại đích thân vào bếp nấu bữa sáng. Hắn khẽ dụi mắt để khẳng định mình không bị hoa mắt mà hoang tưởng, mở mắt ra vẫn thấy nhỏ đang say sưa thái hành được một lúc còn ngẩng mặt nhìn hắn nở một nụ cười ngọt ngào bừng sáng ấm áp như ánh nắng mùa xuân khiến hắn phải đưa tay lên vỗ trán tự nhủ “Thôi chết rồi, sợ ngày mai có bão cấp 18 đổ bộ vào đất liền mất” @~@

Nhìn bàn ăn sáng bày 3 đĩa cơm chiên hành thơm phức, 3 đĩa trứng opla, 3 ly hộp sữa tươi, 1 đĩa hoa quả tươi. Lệ Hoa nhìn mà không khỏi giật mình nhất là khi thấy vẻ mặt hứng khởi, vui sướng còn hơn là bắt được vàng của Hoạ Mi và giục giã mọi người đi ăn sáng thật nhanh “Nào mọi người mau đi ăn sáng đi, chủ nhật đẹp trời ngày hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm đó”

- Bữa sáng ngày hôm nay do chị nấu hả? – Lệ Hoa hỏi vẻ khó tin

- Yes – Hoạ Mi mỉm cười gật đầu

- Cô có chắc là những thứ này ăn được chứ? – Nhật Duy quan sát một hồi, khoé miệng giật giật không biết hôm nay cô ta uống lộn thuốc gì nữa hay lại chuẩn bị có âm mưu gì đây?

- Hừ…anh đừng có xem thường nhau thế chứ? Ăn đi em đảm bảo ăn không chết người đâu. – Hoa Mi thoáng tức giận.

Thấy Hoạ Mi đã khẳng định như vậy rồi, dù muốn hay không anh em Nhật Duy cũng phải cố động đũa nếm thử mặc dù không biết ăn vào rồi liệu có xảy ra chuyện gì không?

- Thấy mùi vì thế nào? – Thấy hai người đã nếm thử, Hoạ Mi hồi hộp hỏi. Thực ra nhỏ cũng chẳng thích nấu nướng quái đâu, nhưng vì người mình yêu nhỏ sẵn sàng bất chấp tất cả nói chi đến chuyện nấu nướng nhỏ như con thỏ chui vào hang này.

- Mùi vị không tệ, ăn khá ngon – Vì là lần đầu Hoạ Mi trổ tài nấu nướng nên Nhật Duy cũng không nỡ chê trách nhỏ, trong khi món cơm chiên của nhỏ ăn hơi mặn.

- Uh, công nhận là khá ngon, chị cứ cố gắng tiếp tục phát huy nhé!

Lệ Hoa thấy vẻ mặt cười tươi hồi hộp của Hoạ Mi khi lần đầu tiên tự tay nấu cơm, cô bé đoán bữa cơm này chị ta nấu là vì anh trai yêu quý của mình. Nhưng còn vì sao thái độ chị ta lại thay đổi 180 độ chả khác gì anh mình thì cô bé cũng chịu, những người lớn khi đến tuổi yêu đương hình như tâm trạng thường không được bình thường sớm nắng, chiều mưa, tối bão bùng thì phảI. Haiz, nên không nỡ tạt cho chị ta một gáo nước lạnh.

Bữa sáng trôi qua trong sự vui mừng, phấn khỏi của Hoạ Mi vì thành công ngoài mong đợi. Nhật Duy giúp đỡ Hoạ Mi cùng rửa bát, tranh thủ Hoạ Mi liền nói.

- Hôm nay chủ nhật đẹp trời thế này chúng ta đưa Lệ Hoa đi cùng đi công viên vui chơi Hải Hà mới khai trương cách đây vài tuần đi, nghe nói ở đó có rất nhiều trò chơi thú vị mà em thì chưa từng được chơi thử bao giờ. – Hoạ Mi cười sáng lạn.

- AAAAA, đúng đó anh ơi em cũng muốn đi, ở lớp em nghe các bạn khoe ở đó chơi vui lắm. Em rất muốn tới đó chơi nhưng sợ anh bận nên chưa nói gì, hôm nay tất cả mọi người cùng được nghỉ chúng ta đi luôn đi.

Lệ Hoa reo to, vỗ tay cổ vũ ý tưởng đó. Chơi chỉ là một phần chủ yếu là để hai người có cơ hội phát triển tình cảm thôi. He he, chả mấy mà nhỏ có chị dâu đến nơi rồi, khi đó chị dâu sẽ về phe nhỏ cùng công khai bắt nạt anh trai mình. Nghe người ta nói khi con trai lấy vợ thường rất nghe lời vợ đó nha…

- Được, vậy sửa soạn chuẩn bị đi, lát chúng ta đi luôn. – Nhật Duy mỉm cười đồng ý.

Rất nhanh tất cả đã chuẩn bị xong, Hoạ Mi buộc tóc bằng chiếc dây buộc tóc có đính đá quý được tặng hôm sinh nhật, đeo đôi khuyên tai bằng ruby màu đỏ rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng đánh phấn, thoa tý son. Mặc một chiếc áo dài tay bằng voan trắng mỏng cổ áo được trang trí khá ấn tượng, mặc chiếc quần bò màu đen ống bó để tôn lên đôi chân thon dài của mình. Đi đôi hài búp bê màu đỏ xinh xắn mà Băng Hạ tặng đứng trước gương xoay xung quanh mấy vòng liền, nở nụ cười tươi rực rỡ như hoa tay cầm theo chiếc túi xách màu da cam thẳng tiến xuống dưới nhà. Con gái vốn rất thích làm đẹp nhưng nếu đi cùng người mình yêu thì cô gái nào cũng muốn mình xinh đẹp trong mắt người đó.

Vừa nhìn thấy Hoạ Mi bước xuống phòng Nhật Duy đang định mở miệng trách mắng nhưng khi nhìn thấy Hoạ Mi xinh đẹp, kiều diễm, kiêu sa như một cô công chúa. Ánh mắt đen láy sáng lấp lánh như sao, môi đỏ chum chím cười ngọt ngào khiến hắn cũng phải ngẩn ngơ.

Hoạ Mi rất ít khi trang điểm, ăn mặc xuề xoà, giản đơn nên hắn chỉ nhìn thấy một Hoạ Mi trong sáng, thuần khiết mà thôi. Lần đầu tiên được nhìn thấy vẻ đẹp sau khi trang điểm ấn tượng của nhỏ hắn mới biết thực ra Hoạ Mi không chỉ trong sáng, thuần khiết như bình thường mà còn rất xinh đẹp, đáng yêu là khác. Quan trọng là nhỏ có biết làm đẹp cho mình hay không mà thôi…

- Trời, không ngờ chị dâu tương lai của em lại xinh đẹp thế này. Anh Nhật Duy mà không giữ cẩn thận để tuột mất thì đừng hối hận nhé! – Lệ Hoa lém lỉnh ngắm nhìn Hoạ Mi một hồi, nhìn sang thấy vẻ mặt thất thần của anh trai mình liền trêu trọc.

- Sac, con nit mà nói linh tinh cái gì đấy hả? – Nhật Duy thoáng bối rối, mặt hồng hồng cốc mạnh đầu Lệ Hoa một cái.

- He he, chị dâu tương lai gì chứ? Em đừng có nói nhảm nha ảnh hưởng đến thanh danh trong sạch giữ suốt 16 năm qua của chị đó – Hoạ Mi xấu hổ đỏ mặt, cứng miệng nói những lời dối lòng.

- Hic…hic…không phải thì thôi, hai người có cần phải cùng kết hợp nói xoáy em tàn bạo vậy không? – Lệ Hoạ giả bộ đáng thương, mắt long lanh như muốn khóc.

Sau đó tất cả cùng nhanh chóng lên xe taxi tới công viên vui chơi Hải Hà, không biết ở đó có những bất ngờ gì đang chào đón 3 người…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play