Chúc tất cả chị em phụ nữ có một ngày 20-10 vui vẻ, hạnh phúc ^^
Người ta nói hoa đào xuân ở H đại là nơi lãng mạn nhất, cho nên các đôi sinh
viên đều chọn nơi này làm thánh địa tâm sự ngắm hoa.
5 Km hoa đào, hương hoa thơm ngát. Hai tay Mạnh Hiểu Diêu cầm chai nước,
dọc theo con đường sỏi đá sạch sẽ ngước mắt ngắm hoa rơi trong gió, cho
đến khi nhìn thấy thân ảnh tuấn lãng ngồi trên ghế đá cô mới bước chậm
lại.
Không biết tại sao cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, năm năm, anh ấy cuối cùng đã trở về.
Nhớ rõ năm đó khi cô chỉ mới mười ba tuổi, bởi vì cha cô ngoại tình khiến
gia đình tan nát, mẹ cô mang cô đến nhà bà ngoại ở thành phố H kiếm
sống. Lúc ấy mẹ cô vẫn còn thất nghiệp. Hơn nữa ông ngoại mất sớm, ba bà cháu chỉ có thể sống dựa vào tiền trợ cấp ít ỏi.
Căn phòng hơn mười mét vuông dột nát, ba người chen chúc sống qua ngày. Bởi vì mẹ muốn cô đi học nên mỗi ngày mẹ đều rất vất vả, sớm đi trễ về, còn phải chuẩn bị nấu cơm sáng trưa tối cho cả nhà. Khi đó việc nào mẹ cô
cũng sẵn sàng làm, từ giúp việc, rửa chén, đến nhân viên khách sạn…Hầu
như công việc nào bà cũng đều làm qua.
Thậm chí có đôi khi trên người mẹ cô xuất hiện mấy vết thương. Sợ cô lo lắng nên bà không nói gì. Nhưng cô biết chắc chắn bà ở bên ngoài bị người
xấu bắt nạt.
Sau đó để giảm gánh nặng cho mẹ, cô lặng lẽ ra ngoài tìm việc, bởi vì tuổi
còn nhỏ nên có rất nhiều nơi không muốn thuê cô. Cô đành học theo cách
bà nội đi nhặt rác, lượm ve chai hoặc sắt vụn giấy thải, một ngày cũng
có thể kiếm hơn mười đồng.
Cũng bởi vì chuyện này mà cô thường xuyên bị mấy thằng con trai trong trường bắt nạt. Lúc đó cô không có bạn bè, bị bắt nạt cũng không thể nói cho
ai, nếu nói cho giáo viên, giáo viên sẽ thông báo về nhà cho mẹ và bà.
Cô cũng không muốn khiến cho hai người phải lo lắng. Cho nên cô tủi thân cũng kìm nén giữ trong lòng, không hề nói ra nửa câu.
Cũng vì thái độ hèn nhát cam chịu không dám nói ra khiến đám con trai kiêu
ngạo càng ngày càng lấn tới. Cho đến một hôm, cô như thường ngày làm
xong bài tập ở trường. Lúc đó đã đến mùa đông, ngày ngắn đêm dài, sắc
trời cũng đã nhanh tối.
Cô dọn dẹp sách vở, nhìn phòng học trống trải chuẩn bị về nhà. Vừa đeo cặp ra cửa bỗng thấy ba bốn thằng con trai bước về phía cô, trong đó có một thằng học cùng lớp.
Khi đó cô không biết bọn họ muốn làm gì, chỉ nghĩ rằng có lẽ họ giống như
bình thường muốn tìm cô đòi tiền mà thôi. Ai ngờ một nam sinh khoảng hai mươi tuổi cao lớn cười nham nhở hỏi một đứa bên cạnh: “Mấy giáo viên
trường mày đều về hết rồi hả?”
Nam sinh kia quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó cũng hắc hắc cười theo.
Thấy một đám trước mặt nhìn mình cười tà ác, cô bỗng cảm thấy sởn tóc gáy, tay cô nắm chặt túi xách tính chạy ra cửa sau.
Nhưng chạy không quá vài bước đã bị bọn họ bắt được. Lúc ấy quần áo trên
người nhanh chóng bị bọn họ xé tung chỉ còn nội y, cô ngay cả một chút
khí lực kêu cứu cũng không có, nghẹn nghào, đoán mình chắc chắn sẽ bị
bọn họ bức tử.
Đúng lúc này Chu Diễm xuất hiện. Thật ra khi đó gặp đúng dịp tan học mà Chu
Mông Mông vẫn chưa về nhà nên Chu Diễm mới đi tìm, đúng lúc đi ngang qua phòng bỗng thấy Mạnh Hiểu Diêu bị một đám con trai đè lên đất trông rất thảm hại.
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu năm đó Chu Diễm nghĩ gì. Lúc đó anh không hề
do dự xắn tay xông lên đánh cho ba tên đó không đứng nổi, nhẹ thì cũng
bị gãy chân. Do vậy anh bị đuổi học, sau đó liền gia nhập vào quân đội.
Mạnh Hiểu Diêu nhìn người thanh niên năm ấy, nhớ lại chuyện ngày xưa, có lẽ
từ lần đó trong lòng cô đã lặng lẽ chất chứa một người, một người có thể vì cô vượt qua núi cao biển rộng, giệt trừ kẻ ác.
Mang theo tâm trạng hồi hộp mong chờ, Mạnh Hiểu Diêu bước về hướng anh.
“Anh Tiểu Diễm, này.” Vừa bước đến cô liền đưa chai nước trà xanh cho anh. Chu Diễm cầm lấy mỉm cười: “Cảm ơn em.”
Nụ cười ấy khiến tim Mạnh Hiểu Diêu đập nhanh mãnh liệt, hai tai bắt đầu
nóng lên, kìm chế hồi hộp ngồi bên cạnh Chu Diễu bắt chuyện: “Anh về khi nào thế, em chưa nghe Mông Mông nhắc tới.”
“Mới về chiều hôm qua, bỗng nhiên ban lãnh đạo cấp cho một tháng nghỉ đông
nên anh về nhà thăm mọi người.” Chu Diễm mở chai nước uống một ngụm,
nghiêng đầu hỏi cô: “Mấy năm nay cuộc sống thế nào?”
“Dạ, mẹ em năm ngoái được nhận vào làm kế toán trong một nhà máy, em gần đây cũng đi làm gia sư, cuộc sống đã ổn định hơn rất nhiều.”
Nghe vậy Chu Diễm cười chúc mừng: “Thế là được rồi, em đã chịu không ít cực khổ.”
“Em…” Mạnh Hiểu Diêu muốn nói em không sao, tất cả đều là chuyện quá khứ,
hiện tại đã rất tốt. Nhưng lại thấy nói như vậy giống đạo đức giả quá
nên cô cũng không nói nữa.
Bỗng cô sợ không khí có vẻ xấu hổ nên thay đổi tài hỏi: “Anh Tiểu Diễm, anh tới đây tìm Tề giáo sư có chuyện gì sao?”
Nghe cô hỏi, Chu Diễm gối tay lên chân chống má nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen dò xét hỏi: “Anh biết em và Mông Mông là bạn thân, chuyện
về anh ta hẳn em cũng biết chút ít, đúng không?”
Phút chốc hai người bốn mắt nhìn, Mạnh Hiểu Diêu bỗng cảm thấy khí nóng dồn lên mặt, mím môi gật đầu.
Thấy cô không giấu Chu Diễm có chút ngạc nhiên nhưng cũng không biểu hiện
lên mặt. Anh khẽ thở dài buông chai trà xanh trong tay, kéo tay Mạnh
Hiểu Diêu hỏi: “Vậy em có thể nói cho anh biết chuyện về Tề Xuyên và
Mông Mông không?”
“…”
Sau một lúc Mạnh Hiểu Diêu mới hoàn hồn, thì ra Chu Diễm đến đây là vì việc này.
**
Hôm nay, Tề Xuyên không có tiết nên không đến trường.
Chu Mông Mông một mình ngồi trong thư viện làm bài tập Tề Xuyên giao cho,
nói là bù lại mấy ngày cô xin nghỉ học. Vốn dĩ cô nhờ Xuyên dạy bổ túc
cho, nhưng mấy ngày nay anh phải giúp anh cả giải quyết vụ án internet
kia nên rất bận, không có thời gian dạy cô.
Lật xem một đống tài liệu tham khảo, Chu Mông Mông mệt mỏi thở dài, cúi đầu nhìn mấy tập đề kiểm tra lập trình trong tay than thở: “Khó quá đi, ai
có thể giúp tui được không ah~!”
“Để anh giúp em.” Cô vừa giơ tập đề kiểm tra lên bỗng bị một người giật
lấy, ngạc nhiên nâng mắt mới phát hiện ra Tôn Nghiêm Đông ngồi đối diện.
Chu Mông Mông sững sờ một lúc rồi mới nói: “Anh Nghiêm Đông, thật trùng hợp!”
“Không trùng hợp, anh đã ngồi ở đây từ rất lâu, chẳng qua là do em không để ý
thấy anh thôi.” Ánh mắt Tôn Nghiêm Đông phức tạp nói ra những lời này,
Chu Mông Mông nhất thời không hiểu rõ, chỉ cảm thấy hôm nay anh Nghiêm
Đông hơi kỳ lạ.
Tôn Nghiêm Đông đứng dậy, vòng qua ngồi bên cạnh cô. Chu Mông Mông thấy anh định dạy mình thật thì không khỏi bối rối, hắc hắc cười: “Nếu anh có
việc phải làm thì không nhất thiết phải dạy em đâu.”
“Không sao, nói cho anh biết, em không hiểu chỗ nào?” Tôn Nghiêm Đông giống
như không thấy cô lúng túng cầm lấy cuốn sách cô đang tham khảo, nhìn
xong hỏi: “Quyển sách này là do Tề Xuyên đưa cho em xem?”
Chu Mông Mông chợt sửng sốt, còn chưa hiểu sao anh lại nói thẳng như vậy
thì Tôn Nghiêm Đông đã đặt quyển sách xuống, nhỏ giọng nói bên tai cô:
“Em nói cho anh biết, có phải vì anh ta là giáo sư. Cho nên…em mới dính
lấy anh ta?”
“…” Chu Mông Mông mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy khóe miệng châm chọc của Tôn Nghiêm Đông, nhất thời cô kinh ngạc không nói nên lời.
Tôn Nghiêm Đông cười lạnh, khoát tay lên ghế Chu Mông Mông ngồi, tiếp tục
giọng điệu chế nhạo: “Sao hả? Bị anh đoán trúng rồi? Mông Mông, không
ngờ khẩu vị em nặng như thế, lại có thể đế ý tới một ông chú lớn hơn em
cả mười lăm tuổi.”
“Tôn Nghiêm Đông!” Chu Mông Mông bị anh khiêu khích tức giận đến run người,
nâng tay hướng tới mặt Tôn Nghiêm Đông. Tôn Nghiêm Đông nhanh chóng bắt
được tay cô, khóe miệng khinh miệt cười: “Đánh anh? Cũng không thèm xem
đây là đâu.”
Chu Mông Mông lập tức cau mày: “Anh không biết anh ấy, dựa vào cái gì mà nói!”
“Anh hiểu em!” Tôn Nghiêm Đông thẳng thừng nói: “Chu Mông Mông, em đừng quên anh và em lớn lên cùng nhau!”
Cũng may lúc này người trong thư viện không nhiều lắm. Tôn Nghiêm Đông nhìn
mấy người xung quanh đang liếc nhìn hai người, cầm túi xách của Chu Mông Mông , lôi cô ra ngoài.
Chu Mông Mông muốn giãy tay ra nhưng khí lực anh quá lớn, không có cách nào thoát ra được.
Hai người chuyển đến sau thư viện Chu Mông Mông liền bị Tôn Nghiêm Đông ấn
lên thân cây hòe bên cạnh. Cô bị đau chửi thầm một tiếng bỗng Tôn Nghiêm Đông nắm cằm dưới, hôn xuống.
Bị hôn bất ngờ khiến Chu Mông Mông hoảng sợ mở to hai mắt. Ngay lúc cảm
giác được đầu lưỡi anh đang đảo qua hàm răng mình cô liền thức tỉnh,
nhấc chân đá vào đầu gối củaTôn Nghiêm Đông.
Tôn Nghiêm Đông đau đớn mạnh miệng cắn nát môi cô. Chu Mông Mông cố hết sức đẩy Tôn Nghiêm Đông ra, che miệng, hoảng loạn lùi lại từng bước.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt chua xót, đau đớn hỏi: “Mông Mông, anh kém Tề
Xuyên chỗ nào, vì anh ta có học thức hơn anh, có tiền hơn anh sao?”
Chu Mông Mông che miệng, đôi mắt to đen ngập trong sương mờ, hoảng loạn
không tin, không nói gì, cô nhặt túi xách của mình chạy nhanh ra ngoài.
Tôn Nghiêm Đông nhìn bóng cô rời đi tức giận đánh một quyền vào thân cây
hòe trước mặt, lá cây xào xạc rơi xuống đất. Trong lòng như bị dao đâm
vô cùng khó chịu.
Đúng lúc này, một người đột nhiên đi đến phía sau Tôn Nghiêm Đông.
Tôn Nghiêm Đông còn tưởng là Mông Mông quay về, quay đầu nói: “Mông Mông, phải không…” Lời đang nói gặp người kia liền dừng lại.
“Em không phải Mông Mông.”
Người đến là Phó Xuân Xuân, bạn của Chu Mông Mông, khi nãy cũng ở trong thư viện.
Cô tiến lên từng bước, từ phía sau ôm lấy Tôn Nghiêm Đông. Tôn Nghiêm Đông ngẩn ra, chợt nghe nữ sinh kia tựa vào lưng mình, dịu dàng nói: “Thầy
Tôn, em có thể thay Chu Mông Mông yêu anh không?”
“Em…” Tôn Nghiêm Đông định kéo cô ra nhưng Phó Xuân Xuân lại càng ôm chặt,
giống như dùng hết sức cả đời mình vào vòng tay này: “Xin anh! Đừng cự
tuyệt em, được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT