Phùng Hiển nằm trong bệnh viện hơn một tuần cuối cùng cũng được xuất viện.
Bởi vì Phùng Hiển là hội trưởng hội sinh vên nên mấy người trong hội
cũng đến giúp.
Mọi người giúp đỡ dọn dẹp đồ đạc sau đó ra khỏi bệnh viện. Phùng Hiển trả
tiền xe, dọc theo đường đi mọi người nói chuyện cười đùa vui vẻ nhưng
đều cố ý tránh nói đến Trương Na.
Tới cổng trường, hội phó Trương Đào nói để chúc mừng Phùng Hiển ra viện mọi người đã đặc biệt góp tiền vào trung tâm thành phố ăn món cay tứ xuyên
thỏa thích.
Phùng Hiển nghiêng đầu nhìn Mạnh Hiểu Diêu bên cạnh hỏi: “Tiểu Xa, em có đi không?”
Mạnh Hiểu nhìn chàng trai nho nhã hiền lành mỉm cười nói: Không đi đâu, bài
tập em còn chưa làm xong.” Nói thật cô thấy mình không đi cũng được, mọi người toàn là đàn anh đàn chị khó mà có chung đề tài nói chuyện. Hơn
nữa Phùng Hiển đã ra viện, nhiệm vụ của cô cũng coi như xong.
Cô nói xong quay sang nhìn mấy anh chị Trương Đào lễ phép cười: “Mấy anh chị gặp lại sau nhé, em đi trước đây.”
Mạnh Hiểu Diêu xoay người đi một đoạn, Trương Đào thấy Phùng Hiển vẫn còn
nhìn theo cái bóng kia thì buồn cười, huých vai Phùng Hiển nhắc nhở:
“Đừng nhìn nữa, đuổi theo đi.”
Phùng Hiển cụp mắt xuống sau đó đưa túi đồ trong tay cho Trương Đào rồi chạy
nhanh đuổi theo, đám bạn phía sau trêu chọc hò hét huýt sáo ầm ĩ.
“Tiểu Xa!” Phùng Hiển chạy đến cổng ký túc xá vội vàng kéo tay Mạnh Hiểu Diêu lại. Mạnh Hiểu Diêu giật mình, quay đầu nhìn Phùng Hiểu đang thở dốc,
lại cúi đầu nhìn tay anh ta đang cầm tay mình hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Phùng Hiểu xấu hổ thả tay cô ra, khuôn mặt tuấn tú hiền lành bối rối nói :
“Tiểu Xa, anh… ừm, cảm ơn em mấy ngày qua đã chăm sóc cho anh! Hay là
hôm nay anh không đi với mấy đứa kia nữa, chúng ta cùng nhau đi ăn đi,
anh mời em.”
“…” Mạnh Hiểu Diêu ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ nhưng
vẫn cười đáp lại: “Sư huynh, em đã có hẹn với mấy đứa cùng phòng rồi.”
Nói xong cô định rời đi. Phùng Hiển ở phía sau lại đột nhiên nói: “Em đang trốn tránh anh phải không?”
Mạnh Hiểu Diêu nghe xong dừng bước, cô quay đầu nhìn Phùng Hiển phía sau
đang rối rắm, thở dài sau đó cười khổ nói: “Sư huynh, em không trốn
tránh. Đối với chuyện trước đây em cảm thấy rất áy náy. Đáng lẽ em không nên để anh hiểu lầm, em xin lỗi.”
“Vậy mấy ngày nay em cẩn thận chăm sóc anh thì tính là cái gì?” Phùng Hiển
nói xong bắt lấy tay Mạnh Hiểu Diêu: “Chỉ bằng một câu hiểu lầm, em nghĩ anh sẽ tin sao?”
“Sư huynh!” Tay Mạnh Hiểu Diêu bị anh nắm chặt sinh đau, đang định gỡ ra lại bị anh dùng lực kéo cô vào lòng, ôm gắt gao.
Mặt Mạnh Hiểu Diêu thoáng chốc trắng bệnh, thấy mấy người xung quanh đi
ngang qua đều tò mò nhìn sang, hận không có cái lỗ mà chui xuống. Đúng
lúc cô đang cảm thấy rất giận Phùng Hiển thì khóe mắt bỗng thấy một
người từ cổng đi vào.
Áo thể thao đen thẳng tắp phối hợp với chiếc quần vải rộng thùng thình,
dáng người cao ráo quyến rũ mang theo kính mát đen, hai tay vô thức đặt
trong túi quần.
Người đàn ông nổi bật như vậy thu hút sự chú ý của không ít nữ sinh trước
cổng, dĩ nhiên cũng làm cho Mạnh Hiểu Diêu âm thầm tán thưởng. Ngay lúc
người đó vừa đi ngang qua cô, Mạnh Hiểu Diêu cũng không biết mình đang
làm cái gì nữa, cô vươn tay chụp lấy người đàn ông mới đi qua. Có lẽ cô
muốn nhanh chóng thoát khỏi Phùng Hiển, hoặc có thể xuất phát từ một lý
do nào đó.
Người kia dừng bước, cúi đầu nhìn bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo đang kéo ống
quần mình. Anh theo cánh tay nhìn lên thấy một đôi trai gái đang ôm
nhau, nhà gái thì tội nghiệp nhìn mình, mà nhà trai thì hình như chưa
nhận ra cô gái trong lòng đã sớm mệt mỏi.
Miệng người kia giật giật, đang định gỡ tay cô gái ra nhưng Mạnh Hiểu Diêu
giống như túm được phao cứu sinh nắm chặt không buông, thậm chí cánh tay khác cũng vươn lên kéo vạt áo phía trước. Lúc này cô cách Phùng Hiển
sống chết không buông quần áo của người đàn ông trước mặt, cảnh này nhìn qua có chút kỳ cục.
Người đàn ông thiếu kiên nhẫn muốn nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt Mạnh Hiểu Diêu. Nhưng khi cầm đến cổ tay mảnh khảnh lại vô tình thoáng thấy trong mắt cô gái hong lanh nước, người kia chậc một tiếng, vươn tay đẩy Phùng Hiển, dùng lực kéo.
Phùng Hiển kinh ngạc, còn không chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã lôi
Mạnh Hiểu Diêu từ lòng mình ra. Còn mình lại chật vật ngã ngồi xuống
đất.
“Em…”
Phùng Hiểu tức giận, bỗng thấy Mạnh Hiểu Diêu kéo cánh tay người đàn ông bên
cạnh, đôi mắt đẹp rũ xuống nhìn anh nói: “Sư huynh, đây là bạn trai em.”
Nói xong cô giả bộ thân thiết nhìn người đàn ông bên cạnh, qua kính râm
dường như cô có thể nhìn thấy đôi mắt đen kia lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn
cùng cảnh cáo.
Lúc này Mạnh Hiểu Diêu cũng không có thời gian nghĩ tới hậu quả, kéo tay người ta bỏ chạy trước mặt Phùng Hiển.
Hai người vừa đi đến cửa sau thư viện khá ít người thì người kia bỗng dừng
bước nói: “Cô sinh viên này, cũng đã diễn xong cô có thể buông tay tôi
ra không?”
“Á… Xin lỗi!” Mạnh Hiểu Diêu giật mình hoàn hồn vội vàng buông bàn tay mạnh mẽ của người ta ra, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên: “Vừa rồi rất cảm ơn
anh.”
“Không có gì.” Người kia tháo kính râm xuống, thản nhiên nói: “Vừa hay tôi
cũng có chuyện muốn hỏi thăm cô một xí.” Đối với việc riêng của người
khác anh không có hứng thú.
Lúc người nọ ngẩng đầu lên khiến Mạnh Hiểu Diêu cảm thấy bất ngờ, thân thể
cường tráng cùng khuôn mặt đẹp trai vô cùng quen thuộc.
Mà lúc này khóe miệng người đàn ông kia khẽ cong lên nhìn cô hỏi: “Xin hỏi, cô có biết Tề Xuyên giáo sư bây giờ ở đâu không?”
Khuôn mặt lộ ra vẻ tà khí sắc bén, Mạnh Hiểu Diêu giật mình, trong đầu xoẹt
qua một tia chấn động, vươn tay kéo người nọ, giọng nói bất giác run
nhẹ, không tin hỏi: “Anh là… Anh Chu Diễm?”
Chu Diễm thấy cô nhận ra mình thì có chút ngạc nhiên, nhíu mày nhìn nữ sinh xinh đẹp trước mắt nghi hoặc nói: “Chúng ta quen nhau à?”
Mạnh Hiểu Diêu cật lực gật đầu xong lao nhào vào lòng Chu Diễm, giọng nói
mềm mại nghẹn ngào: “Anh Chu Diễm, năm đó em là Hiểu Diêu được anh cứu
ấy!”
“Hiểu Diêu?” Nghe cô nói Chu Diễm cô gắng nhớ lại, xong mới nhận ra đứa bé
yếu ớt năm đó bị một đám trẻ bắt nạt bây giờ đã trở thành một cô gái
xinh đẹp thế này. Lại nói nếu không phải vì cô thì anh cũng không đi
lính, càng không thể trở thành đại đội trưởng bộ đội đặc chủng oai phong như bây giờ.
Chu Diễm thở dài kéo Mạnh Hiểu Diêu ra, cúi đầu nhìn cô gái nức nở nước mắt ngắn nước mắt dài không khỏi trêu đùa: “Anh thật không nhận ra em luôn, không ngờ cô bé năm đó lại có thể xinh như này nha.”
“…” Mạnh Hiểu Diêu 囧, xấu hổ lau nước mắt: “Anh Chu Diễm, anh đừng trêu em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT