Edit: Mèo
Beta: Tiểu Ngạn Sau hai ngày ở trong phủ, vào giờ ngọ
Khung Ly vẫn còn đang suy tư về sau nên làm cái gì bây giờ, người hầu
tới thông báo với Khung Ly: Thành chủ đại nhân cho mời.
Cùng Tín đi đến phòng, Khung Ly liền
thấy được Tạ Kính ngồi ở trên cùng người khác chuyện trò vui vẻ. Ngồi ở
một bên của ông ta là một vị lão giả tóc hoa râm. Lão giả mặc dù lớn
tuổi, lại có một bộ dáng thần thái khỏe khoắn, bộ dạng càng già càng dẻo dai.
Có lẽ cảm giác thấy được, Khung Ly mới
vừa vào cửa, Tạ Kính liền nhìn về phía cửa ra vào, mỉm cười nói, “Đến
rồi?” Dứt lời, vui mừng mà đối với lão giả bên người giải thích, “Đây
chính là đứa bé ta nói với ngài.”
Khung Ly và Tín đi vào, lão giả ngồi ở
trên nhìn thoáng qua Tín sau đó liền bắt đầu dò xét Khung Ly. Nhìn một
hồi, sắc mặt lão giả bình thản ung dung, khiến cho không người nào có
thể suy đoán suy nghĩ trong lòng lão.
“Vị này chính là hồn sư —— Ngôn Minh
đại sư, hôm nay tìm con đến có chuyện tốt, ” nhìn ra sự khó hiểu của
Khung Ly, Tạ Kính ở một bên giải đáp nói, “Ngôn Minh đại sư có thể
nhìn ra coni có thích hợp trở thành một hồn sư danh tiếng hay không.”
“Hồn sư?” Khung Ly sững sờ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trước đó, Khung Ly từ trong miệng ca ca mà biết được, gia gia của nàng là hồn sư. Mà hồn sư ở cái thế giới này
là một loại chức nghiệp cực kỳ hiếm thấy, bọn họ có thể nhìn thấy một ít thứ người phàm không thấy được, còn có thể điều khiển một ít sự vật quỷ quái người phàm không khống chế được…. Nhưng nàng biết rõ chính mình là đứa bé được gia gia nhận nuôi, sẽ không có kế thừa dòng máu này. Nhưng
mà… gia gia đã từng dùng triệu hoán thuật thất bại, nàng thành công đấy, đó có phải là minh chứng—— chuyện nàng có thể trở thành hồn sư?
Khung Ly, không có suy nghĩ cẩn thận
theo hướng này, bởi vì nàng căn bản không biết thế nào mới có thể trở
thành một hồn sư danh tiếng.
Phản ứng của Khung Ly, ở trong mắt của
Tạ Kính lại có một ý tứ khác, chỉ nghe ông ta nói, “Nha đầu, ta biết rõ
con còn không suy nghĩ kỹ, nhưng mà hồn sư đã đến rồi cứ để cho ngài
ấy nhìn xem một chút. Nếu như con là hồn sư, việc kia thật đúng là tin
tức tốt không phải sao?” Hồn sư ở cái thế giới này, là chức nghiệp có
thể mang đến tương lai tốt đẹp mà mọi người đều biết.
“… Được.” Khung Ly lúng ta lúng túng gật đầu.
“Nha đầu kia…” Nhìn thật lâu, Ngôn Minh đại sư một bên vẫn im lặng bỗng nhiên nói, “Có khả năng.”
“Vậy sao, ” ánh mắt Tạ Kính chuyển hướng nhìn về Ngôn Minh đại sư, “Thế nào mới có thể xác định?”
“Máu, máu của nàng.” Ngôn Minh đại sư nói rõ.
Nghe được cái chữ máu này, Tín vẫn
luôn ở bên người Khung Ly gần như không tồn tại, bỗng nhiên tiến lên
một bước đứng trước mặt Khung Ly.
“Tín?” Khung Ly kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tín, khó hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”
“Máu của chủ nhân, vô cùng trân quý, không thể tùy tiện cho máu.” Tín nói như thế.
Mặc dù Khung Ly không rõ vì sao, nhưng
là cảm thấy lời Tín nói cũng có đạo lý của hắn, vì vậy cũng không có
phản bác, mà là bất đắc dĩ nhìn về phía Ngôn Minh đại sư, “Việc kia…”
“Không thể tùy tiện, cũng không phải không được.” Ngôn Minh đại sư bình
tĩnh nói.
Nghe được lời Ngôn Minh đại sư nói…, Tín nhìn chằm chằm vào Ngôn Minh đại sư mấy giây, mới gật đầu nói, “Được.”
“Như vậy, ngài xác nhận như thế nào?”
Ngôn Minh đại sư sờ lên râu mép của lão, “Chỉ cần nhỏ hai giọt máu vào cái chén này là được.” Ngôn Minh đại sư
ra hiệu, một người hầu vội vàng đem nửa bát nước cùng dao nhỏ đưa lên.
Tín nhìn thoáng qua chén, yên lặng mà
lui về phía sau, tại bên tai Khung Ly thấp giọng nói, “Toàn bộ để chủ
nhân quyết định, nhưng, không thể để cho máu chảy vào tay người khác.”
Dứt lời, mắt Khung Ly nhướng lên nhìn chén nước thường không có gì khác thường kia, nhất thời tiến thối lưỡng nan ( băn khoăn không biết nên tiến hay lùi) .
Không nói tỷ lệ mình có thể làm hồn
sư ít bao nhiêu, chỉ nghĩ cắt ngón tay có cảm giác đau đớn, tuy nhiên
trước kia nàng cũng thường xuyên bị thương, có thể vô ý hoặc không cẩn thận đổ máu cùng với tự mình rat ay hoàn toàn không giống nhau.
“Tín, ta… Ta không dám cắt tay của mình.” Khung Ly nói nhỏ với Tín.
“Nếu như chủ nhân cần, ta có thể giúp
chủ nhân ra tay, ” ngừng một chút, Tín nói thêm, “Ta cũng không hi vọng
chủ nhân đổ máu.”
Thế nhưng mà… Nếu như hồn sư nói… .
Khung Ly nghĩ vậy, trong lòng quyết định, dường như chấp nhận bất cứ giá nào, rồi lên tiếng nói, “Tín, ngươi làm đi!”
Nghe vậy, Tín than nhẹ một tiếng, tiến
lên một bước cầm lấy con dao nhỏ, sau đó nâng lên ngón tay Khung Ly lên, để ngang giữa chén, rồi sau đó, Tín nhìn thoáng qua Khung Ly quay đầu
qua một bên, mới hạ dao xuống cắt một nhát trên ngón tay Khung Ly ——.
Lưỡi đao rất sắc, ngón tay Khung Ly run lên một cái, máu tươi rất nhanh ứa ra, hình thành giọt máu nhỏ rơi vào
trong chén. Sau khi rơi xuống hai giọt, tay Tín nắm chặt cả ngón tay,
sau đó cùng nhau thả tay xuống.
Khung Ly cảm giác được đau đớn trên
miệng vết thương biến mất, chỉ sợ đã bắt đầu khép lại rồi, nhưng Khung
Ly không rõ Tín vì cái gì không buông tay, vì vậy nhìn về phía Tín, Tín
cho nàng một cái ánh mắt an tâm một chút chớ vội, liền cầm chặt tay của
nàng.
Hai người đang ngồi không có phát giác
khác thường, Tạ Kính thấy giọt máu nhỏ xuống liền đi xuống. Tín cảnh
giác mà nhìn chằm chằm vào Tạ Kính, Tạ Kính lại không… để ý lắm mà đi
tới trước cái chén, lấy kiếm ra từ trong tay áo, nhanh chóng cắt ngón
tay của mình, cũng nhỏ hai giọt máu vào trong cái chén.
Khung Ly cảm thấy rất kỳ quái, phương pháp nghiệm chứng như vậy giống phương thức “Lấy máu nhận thân” (thử máu để nhận người thân) thôn dân đã từng nói, phương pháp nghiệm chứng hồn sư cũng là vậy sao?
Ánh mắt tất cả mấy người bên cạnh chén
đều rơi vào ở máu ở bên trong chén, chỉ thấy mấy giọt máu trong chén vốn cách nhau, thời gian trôi qua chúng đang…hòa vào nhau.
“Ai…” Khung Ly khó hiểu ngẩng đầu, đã thấy hai mắt Tạ Kính có chút trừng lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng.
“Lấy máu nhận thân? Ngươi lừa gạt chủ
nhân!” Tín đột nhiên hiểu ra, lôi kéo Khung Ly lui về phía sau vài bước. Trên đường vẫn không quên cướp đi chén, dùng sức mà ném ra cửa ra vào.
Chén rơi tại bên trên đất đá phát ra tiếng vang thanh thúy, chỉ trong
chốc lát máu loãng đều thấm xuống nền đất.
Thu hồi ánh mắt kinh ngạc, Tạ Kính tiến về phía trước hai bước, bởi vì ánh mắt hung ác của Tín mà ngừng lại.
Ánh mắt Tạ Kính sáng rực nhìn chằm chằm vào Khung Ly, chỉ nghe ông ta
kích động nói, “Thì ra, con…. thật là con gái nàng! Là con gái của ta!”
“Thật là lấy máu nhận thân?” Khung Ly khó có thể tin mà chần chờ nói, “Con là… con gái Thành chủ?”
“Ta vốn chỉ là muốn thử xem … Thật
không nghĩ đến!” Tạ Kính vội vàng mà nói, “Nha đầu! Ta biết rõ trong
khoảng thời gian ngắn con khó có thể tiếp nhận, nhưng mà ta từng lạc mất con! Mẫu thân của con, là người nổi bật bên trong giới hồn sư… Kế thừa
máu của nàng, con nhất định sẽ là một hồn sư ưu tú đấy!”
Giọng nói của Tạ Kính không ngừng xuyên thẳng vào trong suy nghĩ của Khung Ly—— Khung Ly chưa từng có nghĩ tới, cũng sẽ có một ngày nàng cũng có thể đột nhiên có người gọi là phụ
thân, mẫu thân!
Nói vài câu, Tạ Kính phát hiện Khung Ly vẫn luôn yên lặng, vì vậy ông ta cũng dần dần im lặng xuống, nhìn xem nàng.
Qua một lúc lâu, trong lòng Khung Ly
cũng đã bình tĩnh lại, nói với Tạ Kính, “Thành chủ… Con hi vọng ngài có
thể cho con chút thời gian, để cho con suy nghĩ thật kỹ…”
Suy nghĩ thật kỹ… Nên như thế nào tiếp thu… tất cả những sự việc bất ngờ này… .
Ban đêm, ở trong phòng Khung Ly đèn đuốc sáng trưng.
Khung Ly gục xuống bàn, sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn trong lòng…
Từ nhỏ nàng đã không có cha mẫu thân,
lúc nàng ba tuổi gia gia cũng đã qua đời, ấn tượng của nàng đối với gia
gia cũng rất mơ hồ, căn bản cũng không kịp hỏi cha mẫu thân của nàng là
ai. Ca ca chín tuổi một tay nuôi nàng khôn lớn, ca ca cũng là đứa nhỏ
gia gia nhặt được, ca ca nói, gia gia nhặt huynh ấy là vì cho huynh ấy
dưỡng lão tống chung (chăm sóc người thân trước lúc lâm chung)
đấy… Đến mười bốn tuổi, nàng đã sớm quên chuyện tồn tại của cha mẫu
thân, nhưng vào lúc này… vậy mà Thành chủ nói ngài ấy là phụ thân của
nàng!
Chuyện này quá mức hoang đường… Cũng thật khó tưởng tượng …
Đúng vậy…
“Chủ nhân,” Tín ở bên cạnh khẽ lên tiếng “Ngủ ở chỗ này sẽ cảm lạnh đấy.”
“A……” Khung Ly dụi dụi mắt, vẫn còn buồn ngủ lúng túng nói, “Tín…”
“Chủ nhân…” .
“Tín, ta có Tín là đủ rồi …” Không đợi Tín nói tiếp, Khung Ly thuận thế ôm lấy eo Tín.
“Chủ nhân, vẫn còn phiền lòng vì sự kiện kia ư?” Tín ôn nhu hỏi.
“Tín… Ta vốn cho là chỉ cần có Tín là
đủ ! Thế nhưng mà, ta chưa từng nghĩ tới có người đột nhiên đứng trước
mặt ta nói cho ta biết ông ta là phụ thân của ta … Ta, vậy mà cũng vui
vẻ…” Khung Ly cọ xát ở trong ngực Tín, “Thế nhưng mà, ta không biết nên
tin tưởng ông ta không… Dù cho lấy máu nhận thân, ta cũng biết được thật khó là sự thật.”
“Chủ nhân…” Tín than nhẹ nói, “Nếu như
muốn làm thì cứ làm thôi, bất kể như thế nào, ta đều đứng ở phía ngài.”
Mặc kệ chủ nhân đưa ra quyết định gì, nó đều đứng về phía chủ nhân…
“Tín…” Khung Ly im lặng một lát, ngẩng
đầu nhìn Tín, “Vậy chúng ta sẽ thử… Sẽ lại tiếp tục tin tưởng thêm một
lần nữa đi!” Dù cho rất nhiều điều nói cho nàng biết không nên tin, nàng lại vẫn muốn tin tưởng một lần nữa!
Phụ thân, phụ thân!
… Nàng, đã có phụ thân rồi?
Sáng sớm hôm sau, lúc hai người bọn
Khung Ly đi vào Tiền viện thỉnh an, Tạ Kính nhìn thấy Khung Ly thỉnh an, vui vẻ rời ghế ngồi tiến lên ôm chặt nàng một cái!
“Nha đầu ngoan! Con gái ngoan của ta!
Đêm qua con có ngủ ngon không?” Nói xong, Tạ Kính buông lỏng tay ra,
đánh giá Khung Ly từ trên xuống dưới.
“Dạ… Ngủ ngon…” Khung Ly chưa từng bị người khác đối xử thân mật như vậy, chưa thích ứng được, có chút bối rối mà trả lời.
“Nhất định mẫu thân của con sẽ rất vui mừng vì ta tìm được con đấy, mẫu thân của con, vẫn luôn hi vọng tìm được con…”
“Mẫu thân của con?” Khung Ly ngẩng đầu
nhìn Tạ Kính, thấy được ánh mắt Tạ Kính tràn đầy yêu thương nhìn vậy,
không khỏi sững sờ.
“Đúng vậy, khi mẫu thân của con bị thất lạc con từ khi còn bé, bà ấy vẫn hi vọng tìm được con…” Tạ Kính mỉm
cười vuốt mái tóc của Khung Ly, “Con có nguyện ý ở tại chỗ này không?Hãy để ta bù đắp những sai lầm vừa qua… Con có được năng lực cường đại của
mẫu thân con, ở chỗ này của ta, tương lai của con nhất định sẽ trôi qua
rất tốt.”
Khung Ly liếc qua Tín ở bên cạnh, sau đó gật đầu nói với Tạ Kính, “Con sẽ ở lại… con nguyện ý tin tưởng phụ thân.”
“Vậy sao…” Tạ Kính hơi dừng lại một chút, Tạ Kính lại ôm chặt “Con gái ngoan của ta…”.
“Phụ thân!” Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu giận dữ, “Phụ thân! Nghe nói ngài muốn…”
Khung Ly vừa quay đầu, liền trông thấy
Tạ Thiên Phong ở cửa ra vào vì kinh ngạc mà ngây người. Vào lúc Khung Ly cho rằng Tạ Thiên Phong rất tức giận, Tạ Thiên Phong lại đột nhiên hoàn hồn —— quay đầu bỏ đi! Lại khiến cho Khung Ly cảm giác không hiểu được… . “Con gái, đừng để ý, Phong nhi chỉ là hờn dỗi, qua một thời gian rồi
cũng sẽ tốt thôi…” Tạ Kính buông lỏng tay lui về phía sau hai bước, “Con đã đáp ứng làm con gái của ta rồi, ta đây cũng nên cho con một cái tên mới, về sau, con là con gái thành chủ, con của ta.”
“Vâng.” Có chút chần chờ trong chốc lát, Khung Ly gật đầu đáp.
“Ta nghĩ xem lấy tên gì mới được đây…” Tạ Kính nói xong bắt đầu chăm chú quan sát nha đầu ở trước mặt này.
Mặt mày thanh tú, tóc đen xơ xác, quần
áo khó có thể coi vừa mắt…Nhìn thấy những…thứ này, Tạ Kính thở dài,
“Trước vẫn là để cho con tắm rửa thật tốt đã! Người tới! Mang tiểu thư
xuống dưới rửa mặt trang điểm.”
“Vâng.” Hai gã người hầu ở một bên tiến lên, cung kính nói, “Mời tiểu thư.”
Khung Ly ra hiệu Tín chờ đợi, liền theo hai gã người hầu rời đi.
Rửa mặt trang điểm qua, Tạ Kính nhìn
tiểu nha đầu trước mắt còn chưa phát dục hết , còn chưa nghĩ ra tên,
Khung Ly cố ý tỏ ra muốn giữ lại tên của mình, Tạ Kính không thể làm gì, vì vậy Khung Ly cũng chỉ là thêm một cái họ vào. Về sau, Khung Ly đổi
tên là —— Tạ Khung Ly.
Nhưng họ này đã thể hiện rõ thân phận
của nàng. Bởi vì toàn bộ nội thành, chỉ có thành chủ cùng con của ông ta họ Tạ, mà bây giờ, lại thêm một người, Tạ Khung Ly
Chưa đến ngày hôm sau, hết thảy mọi
người đều sẽ biết thành chủ, đã tìm về được đứa con gái đã thất lạc
nhiều năm của ông ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT