Edit: Sakura Đêm tối, dưới trời sao lại có một bóng người di chuyển rất nhanh chóng ở trong núi. Côn trùng sinh trưởng vào mùa hè kêu to lên dường như là vì phần nhạc đệm này, tiếng kêu cao thấp phập phồng, không ngớt không dứt.

“Phiền chết đi được, bon rệp này có biến đi không?”Tại ngã ba trên núi, có một vị lão nhân trên năm mươi tuổi lảo đảo đi ra. Chỉ thấy ông ta tức giận mà nhặt hòn đá lên ném tới bụi cỏ, sau đó oán giận nói,”Cố tình làm cho ta bực bội, làm gì cũng không được đây mà?” Lão nhân tức giật mà gãi gãi đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.Trong ánh sao sáng chiếu rọi xuống, cặp mắt sáng ngời của lão nhân kia rất có thần, trong mắt tỏa ra một khát vọng mãnh liệt.

Lúc này, trên đường lớn trong núi bóng người nhanh chóng chạy trốn ở phía xa dường như nhìn thấy vị lão nhân này, bước chân của bóng người tăng tốc độ lên .

Lão nhân phát giác ra, ông ta dừng bước lại nghiêng đầu xem xét, có chút nheo mắt lại.

“Lão nhân gia!” Khi hai bên tiếp cận nhau, bóng người kia mở miệng nói trước, là một giọng nữ thanh thúy,”Kế bên này có thôn trang không?” Giọng điệu có hơi vội vàng, sau khi nói xong thì nữ nhân kia thở khẽ một chút.

Lão nhân nhìn kỹ nữ nhân trước mặt, trong mắt rất nghi hoặc, nữ nhân kia khoác một áo choàng màu đen, phảng phất như hòa với màn đêm thành một thể. Chỉ có con mắt của nữ nhân kia sáng ngời, cũng đồng dạng đánh giá lão nhân.

Lão nhân không có trả lời, ánh mắt chuyển xuống thì phát hiện bên trong áo choàng của nữ nhân kia đang ôm cái gì đó.

“ Lão nhân gia?” Đã lâu không nhận được đáp án, nữ nhân này hơi lo lắng mà hỏi thăm một tiếng.

“Cô nương là ai?” Lão nhân đáp ra câu nghi vấn. “Rất ít người ngoài sẽ đến cái tòa núi hoang này.” Trong lời nói có sự phòng bị mà không thể dễ dàng phát hiện ra.

Nữ nhân kia đang ổn định tinh thần thì đột nhiên phát hiện ra cái gì đó rồi kinh ngạc nói:”… Ngài là Hồn sư?”

Ở trong cái thế giới này, chức nghiệp Hồn sư rất được người đời tôn kính, hơn nữa số lượng rất ít.

Nghe nói như thế, lão nhân trợn tròn mắt lên, trong mắt cũng kinh ngạc không thua gì nữ nhân kia: “Tại sao cô nương….?”

“Nhưng, hồn lực trên người ngàicũng không nhiều.” Nữ nhân kia nhìn lão nhân một hồi rồi ra kết luận.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lão nhân đề phòng mà lui lại phía sau một bước.

“Ngài chớ khẩn trương.” Nữ nhân kia dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Ta muốn làm một số giao dịch với ngài.”

“Giao dịch?”

“Đúng.” Nữ nhân kia gật đầu, rồi vén áo choàng lên, lộ ra một đứa trẻ sơ sinh đang ôm trong tay, đứa trẻ đang ngủ say trong ngực nữ nhân kia.

“Cô nương muốn làm giao dịch gì?” Lão nhân nhìn thấy đứa trẻ kia, cảnh giác mà nheo mắt lại. “Chuyện độc ác thì ta sẽ không làm.”

“Không! Ngài hiểu lầm rồi.” Nữ nhân kia lo lắng mà giải thích, “Đây là con gái của ta…. Nhưng ngài có thể nuôi dưỡng con bé giúp ta không?”

“ Nuôi đứa bé này?” Thần sắc của lão nhân biến hóa thêm vài phần, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì rồi lại nói, ” Cô nương lấy cái gì để làm giao dịch?”

“Triệu Hoán Thuật.” Ánh mắt của nữ nhân kia như trốn tránh:”Nếu như ngài có thể giúp ta nuôi dưỡng con bé trưởng thành thì ta sẽ cho ngài biết phương pháp Thượng cổ Triệu hoán thuật.”

“Thượng cổ Triệu hoán thuật?” Lão nhân trợn mắt lên nhìn nữ nhân kia, hiển nhiên không tin. “Tại sao cô nương lại có hồn thuật nguy hiểm như thế?”

“Ta cũng là một Hồn sư.” Nữ nhân kia giơ tay không lên trước mặt lão nhân, chỉ thấy trong tay nàng ngưng tụ ra một quả cầu ánh sáng màu tím.

“Đây là….” Khuôn mặt lão nhân bị ánh sáng tím chiếu rọi, giờ phút này không nói được câu nào. Chỉ trong chốc lát, chỉ nghe thấy ông ta lẩm bẩm nói, “ Trên thế giới này lại có hồn lực tinh khiết như thế…”

“Van xin ngài hãy giúp ta nuôi đứa bé này.” Nữ nhân thu tay lại ôm đứa trẻ, chỉ thấy nàng hơi cúi đầu xuống, yêu thương mà xem xét tường tận bé gái đang ngủ say trong tã lót, “Ta không hi vọng con bé kế thừa vận mệnh của ta.”

“Không phải là một cái phiền toái.” Lão nhân trầm giọng hỏi.

“Sẽ không?” Nữ nhân kia ngước mắt lên, ánh mắt thanh tịnh mà nhìn xem lão nhân: ” Ta muốn ngài hiểu rõ chỉ người có tâm hồn ngây thơ mới có thể trở thành Hồn sư, ta sẽ không hại ngài.”

“Được.” Nghe được câu này, lão nhân kia lập tức sảng khoái đáp ứng, “Triệu Hoán thuật đâu?”

“Ở trong quần áo của con bé.” Nữ nhân đưa đứa trẻ qua, rồi chậm rãi nói, “Chỉ cần đừng cho con bé đi vào trong Nội thành thì sẽ không gặp nguy hiểm.” Nữ nhân nhấn mạnh hai chữ “Nội thành”.

“Nếu như con bé trưởng thành ở chỗ này thì cả đời sẽ không bao giờ có cơ hội đi Nội thành.” Lão nhân ôm đứa trẻ , ánh mắt ông ta dừng lại tại trên mặt của đứa trẻ, trả lời tùy ý.

“Vậy xin nhờ ngài.” Nữ nhân kia cúi đầu trịnh trọng với lão nhân rồi sau đó đứng dậy kéo vành nói lên , chạy tới núi bên kia.

Lão nhân ôm đứa trẻ vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn thân ảnh đã đi xa, ý vị thâm trường *(hàm nghĩa sâu xa) mà nói” Rất có thể thế sự khó lường….?”

Edit: Mị Beta: Tiểu Ngạn Mười bốn năm sau ——-

Đêm nay, mưa to ầm ầm trút xuống khiến cho không gian xung quanh một mảnh tối đen. Ban đêm nhiệt độ hạ xuống rất thấp, rừng rậm vang lên từng tiếng sột soạt quỷ dị.

Trong thôn trang, có một gia đình mở rộng cửa chính. Đèn đuốc sáng trưng, loáng thoáng có ba bóng người chiếu trên cửa sổ.

”Bà đừng như vậy.., có chuyện gì từ từ nói.”

” Không có gì để từ từ nói hết! Không còn cách nào khác tốt hơn thế! Hôm nay ông phải cho ta câu trả lời! Chọn nó hay là ta!”

”Bà…”

” Hừ, ta sẽ khiến cho nó cút khỏi –”

Lời vừa dứt không lâu, từ trong cửa phòng có một đứa bé lăn ra ngoài, thân thể gầy yếu không chịu nổi vùng vẫy từ mặt đất đứng dậy, đúng, chính là lảo đảo mà đứng lên. Tóc đen của đứa nhỏ rủ xuống che mất khuôn mặt nên bộ dáng chật vật này của nó không phân biệt được trai hay gái, hình như tay trái của nó đang cầm một cái gì đó.

”Bà..!”

” Bà cái gì mà bà! Ông nhìn nó xem! một đứa con gái nhỏ xíu như thế có thể làm được chuyện gì! Chỉ lãng phí lương thực!”

” Bà..!”

”Ông mới là đồ vô liêm sỉ! Cái gì mà con của huynh đệ ông, hắn đã chết rồi mà ông vẫn còn muốn thay mặt hắn nuôi con của hắn! Lúc huynh đệ kia của ông còn sống thì cả ngày cứ ngồi bần thần rồi lẩm nhẩm giống như đồ điên.”

”Ngươi vô liêm sỉ!”

”Được lắm! Ông lại dám đánh ta!”

Đứa nhỏ đứng ngoài cửa thoáng chần chừ, bước chân vốn dĩ đang do dự nhưng giống như đã tìm ra được đáp án gì đó, chậm rãi xoay người, lảo đảo chạy đi.

Ngoài trời mưa vẫn rơi rất to không có một chút dấu hiệu nhỏ lại, bầu trời vang động sấm sét, sắc trời kỳ lạ. Đêm nay dường như có một thứ gì đó muốn tách mặt đất chui lên, quỷ dị không nói nên lời.

Trên núi ở phía ngoài thôn trang, có một cái miếu hoang. Vài tấm vải đỏ tiêu điều được treo trước miếu hoang đang phất phơ theo gió, trong đêm đen tạo nên khung cảnh vô cùng ma quái. Bên trong đổ nát, nóc nhà bị dột từng hạt mưa tí tách nhỏ xuống, tia chớp đánh xuống, cả toà miếu giống như có nguy cơ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Tượng thần trong miếu đổ nghiêng ngã, thân ảnh lạnh run đứng đối diện với tượng phật đang mỉm cười tạo thành hình ảnh vô cũng đối lập. Sấm chớp lại chợt loé, chiếu sáng cả thân ảnh nhỏ nhắn đang chật vật, chính là đứa nhỏ vừa bị xua đuổi kia.

Một lát sau, hình như đứa bé kia nghĩ ra được chủ ý gì đó, thân hình chênh vênh nhảy xuống khỏi bệ, chạy thẳng vào bên trong miếu đổ nát.

Đứa bé đứng đó, nhẹ nhàng nâng một bàn tay nhỏ lên rồi mở ra, một tờ giấy được viên tròn nằm trong lòng bàn tay. Đứa bé lau lau tay rồi bớ̉i gọn mái tóc đen có trộn lẫn chút bùn đất, loáng thoáng để lộ ra một gương mặt thanh tú, đang biểu lộ nét kiên định.

Mở tờ giấy thẳng ra để trên mặt đất, đứa nhỏ chạy loạn trong miếu để dọn dẹp đống đổ nát, vừa chạy vừa tiện tay nhặt lên một tảng đá trên mặt đất, rồi dừng lại cúi người dùng tảng đá đó đào bùn đất giữa hai chân.

Sấm chớp lại xuất hiện, chiếu sáng lên trang giấy để trên mặt đất trong miếu, chỉ trong một cái chớp mắt. Trên giấy là một vòng tròn rườm rà, như một trận hình. Bởi vì bị dính nước mưa, nên nét mực trên trang giấy đã sớm bị loè nhoè, mơ hồ không chịu nổi.

Không biết qua bao lâu, đứa nhỏ dừng lại, ngã xuống bên chính vòng tròn mình vừa đào vừa khắc xong, nước mưa hoà với bùn đất dính trên mặt, nhìn rất chật vật.

Nghỉ ngơi một thoáng, đứa nhỏ lại cố gắng vận động cơ thể của mình. Nàng đi đến trung tâm của đồ hình (vòng tròn phức tạp nàng vừa đào bùn để vẽ) ngồi xổm xuống, bắt đầu lùa bùn đất xung quanh. Thời gian dần trôi qua, một đống bùn đất nhỏ được tạo thành.

Đứa nhỏ chần chừ một chút, mới chậm rãi mở miệng. Giọng nói lanh lảnh kiên định truyền ra từ trong ngôi miếu đổ nát.

” Lấy danh nghĩa của ta, chủ nhân của giọt máu này – Khung Ly, triệu hoán ngươi đến, để người hầu cho ta, cùng sống cùng chết, thành tâm cống hiến sức lực cho ta!”

Sấm sét vang dội, mưa gió mãnh liệt. Nhưng mà, trong phòng lại không có chút phản ứng nào, vẫn yên lặng đến quỷ dị.

Sờ sờ đống đất, nhìn qua trận pháp dần dần bị mưa xoá nhoà, vẻ mặt Khung ly hung ác, cầm lấy tảng đá bén nhọn trong tay, cắt mạnh một cái trên cánh tay bé nhỏ, máu tươi hoà với nước mưa trên tay nhỏ xuống đống đất phía dưới.

” Lấy danh nghĩa của ta, chủ nhân của giọt máu này – Khung Ly, triệu hoán ngươi đến, làm người hầu cho ta, cùng sống cùng chết, thành tâm cống hiến sức lực cho ta!” Khung Ly lớn tiếng lặp lại lần nữa.

Nhưng hết thảy đều không có gì thay đổi.

Máu chảy thành sông.

Bị mất máu quá nhiều nên Khung Ly không nhịn được hôn mê bất tỉnh, nặng nề ngã xuống đống đất, khiến cho nó bị văng ra tứ tán.

Mưa lớn từng giọt, từng giọt trút xuống, tẩy rửa bùn đất trong ngôi miếu đổ nát, và tất cả.

Máu từ từ chảy xuống, xuôi theo từng vết đào trên mặt đất chảy qua và lưu lại, cuối cùng tạo thành một trận pháp phức tạp bằng máu. Phát ra ánh sáng lóng lánh, bùn đất bốn phía dần dần tụ tập lại —- ngưng tụ, ngưng tụ, ngưng tụ!

Bùn đất dưới thân thể Khung Ly dần dần mở rộng, giống như đang được bàn tay con người đắp nặn, đống đất dần dần thành hình người. Người đất ôm Khung Ly, đứng dậy đi vào trong trung tâm trận pháp. Màu máu chợt phát ra ánh sáng rực rỡ, cấp tốc xuôi dòng thông qua lòng bàn chân người đất mà rút vào, biến mất sạch sẽ, không sót lại giọt nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play