Edit: Mị Beta: Tiểu Ngạn Trong ngôi miếu đổ nát phía sau núi, Khung Ly vừa vào tới cửa đã nhìn thấy Tín. Tín đứng phía dưới tượng Phật, một đôi mắt đen nhìn ra phía cửa, thấy Khung Ly tiến vào liền đi ra đón.

Giống như trượng phu chờ thê tử trở về.

Khung Ly chợt thấy kinh hãi bởi chính ý nghĩ chợt loé trong đầu nàng, nhưng phiền muộn trong lòng cũng vì thế mà vơi đi không ít. Khung Ly mỉm cười, dường như rất vui sướng mà nhìn Tín nói ”Tín, để ngươi đợi lâu, chúng ta đi thôi!”

Tín gật đầu, tự nhiên tiến lên một bước cầm tay Khung Ly, rồi hai người cùng đi ra ngoài.

Khung Ly sững sờ nhìn chăm chú tay mình đang nằm trong tay hắn, bước chân theo hắn.

Là bắt đầu từ khi nào, bọn họ đã có hình thức ở chung với nhau như vậy? Nàng nói gì hắn cũng đều nghe theo, không hỏi lý do, cũng không phản kháng.

Tín là binh khí có linh trí, lúc này hắn đang nghĩ gì nhỉ ..?

Khung Ly không phát hiện được lúc bản thân suy nghĩ đến vấn đề này, một chút phiền muộn còn sót lại trong lòng cũng bị quét sạch sẽ.

Trong lúc rời đi, Khung Ly và Tín đi vòng đường núi để tránh vào thôn trang nên đường khá xa. Thỉnh thoảng trên đường đi Khung Ly ngẩng đầu nhìn phía sau, nhìn thôn trang cách mình càng ngày càng xa, trong lòng có chút cảm giác không nói rõ thành lời – lưu luyến? Tiếc nuối? Tâm tàn ý lạnh? Có lẽ đều có.

Khung Ly quyết định đi nội thành.

Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không dám làm như thế, nhưng hiện tại lúc nào bên người nàng cũng có người đi cùng cho nên nàng dám.

Ca ca từng nói qua, gia gia không cho phép nàng vào thành. Tuy nàng không biết là vì sao, nhưng hiện tại nàng đã không thể ở lại trong thôn nữa rồi, nàng đành phải vào thành. Hơn nữa trong lòng nàng luôn muốn đi nội thành, nàng luôn nghe người lớn và mấy đứa nhỏ khác trong thôn nói trong nội thành có bao nhiêu là thứ hay, nàng rất muốn vào thành đi xem…

Trong rừng cây xanh um tươi tốt, Khung Ly đứng giữa dòng suối nhỏ, trong tay cầm một con cá lớn mà nàng thật vất vả mới bắt được.

”Tín! Ngươi nhìn nè, ta bắt được cá rồi!” Khung Ly hưng phấn ngẩng đầu, sau khi nàng nhìn thấy đồ trong tay của hắn, cả người lập tức ỉu xìu xuống.

Tín đứng cách Khung Ly không xa, chỉ thấy hai tay của hắn mỗi bên cầm một con cá, nghe Khung Ly gọi hắn, liền quay đầu nhìn Khung Ly. Dưới ánh mặt trời mái tóc màu trắng như đang phát sáng, da thịt trắng nõn giống như trong suốt, trong mắt toát ra thần sắc không biết giải quyết hai con cá này như thế nào khiến cho Khung Ly đang nhìn hắn đến thất thần, ngay cả con cá trong tay cũng để nó tuột xuống bơi đi mất.

Đợi hồi lâu cũng không thấy Khung Ly lên tiếng, Tín rủ mắt nhìn xuống hai con cá trong tay, đi đến trước mặt Khung Ly, đem hai con cá trong tay đưa vào tay nàng.

”Hả..” thấy Tín làm như thế, Khung Ly mới hoàn hồn. ”Thật tốt.” Khung Ly cúi đầu nhìn cá Tín đưa tới, lặp lại ”Thật tốt…” Kể từ khi ca ca qua đời, đã không còn ai đối xử tốt với nàng như vậy.

Khung Ly đứng im tại chỗ mím môi không nói, Tín cũng vô cùng kiên nhẫn cầm từng con cá. Hai con cá nằm trong tay Tín vùng vẫy, giãy giụa, nhưng mà vẫn bị Tín nắm trong tay. Mãi cho đến khi mấy con cá sắp chết không vùng vẫy được nữa, Tín và Khung Ly vẫn duy trì bộ dáng như cũ.

Ngay lúc Khung Ly còn đang xoắn xuýt đứng nguyên tại chỗ, Tín nhạy bén phát hiện có tiếng vang rất nhỏ truyền đến trong không khí. Tín tiện tay ném hai con cá lên bờ, tiến lên một bước nắm tay Khung Ly, ra hiệu cho nàng đi theo hắn. Tuy Khung Ly có chút nghi ngờ, nhưng vẫn tuỳ ý để hắn kéo mình lên bờ.

Sau khi lên bờ đi giày xong, Khung Ly thấy Tín nhìn mình chằm chằm. Sau khi ở chung với nhau vài ngày, Khung Ly có thể biết được một số ý muốntừ hành động của hắn, vì vậy mới hỏi: ”Phía trước có cái gì sao? Thức ăn, hay là nguy hiểm?”, lúc nói đến từ nguy hiểm, Tín vốn muốn gật đầu, sau lại lắc đầu.

”Rốt cuộc là cái gì…” Khung Ly buồn cười hỏi.

Tín im lặng một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng ” — có, ta.” giọng nói hơi khàn khàn mang theo đặc thù của nam nhân.

Nghe được Tín nói chuyện, Khung Ly sững sờ tại chỗ, mắt mở lớn, ”Ngươi… nói cái gì?”

Tín rủ mắt xuống, mắt của hắn dần dần biến thành màu đỏ, ”Có ta, nên sẽ không có nguy hiểm.”

”Tín !” Khung Ly vô cùng vui mừng nói, ”Ngươi đã nói chuyện được rồi! còn mắt của ngươi… có người đang bị thương hả? Hay là chết rồi?”

”Nhỏ giọng… ” Tín sờ lên đầu Khung Ly.

Khung Ly gật đầu giống như gà mổ thóc, nhẹ giọng nói: ”Đến cùng là có chuyện gì vậy?”

”Rất nhiều, người” Tín nói một câu đơn giản, ”chủ nhân, cứ ở, bên cạnh ta.”

” Ừ, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi!” nói xong, Khung Ly cảm thấy trên mặt có chút nóng bừng, ”đừng gọi ta là chủ nhân, nghe không thoải mái chút nào.”

”Chủ nhân, là chủ nhân.” Thái độ và ngữ khí của đều Tín rất kiên định.

”… Được rồi.” Khung Ly thấy Tín như thế không thể làm gì khác hơn đành thỏa hiệp.

”Cộc cộc, lộc cộc…..” Lúc này, ngay cả Khung Ly cũng đã nghe được tiếng động rồi. Tiếng động này với Khung Ly vô cùng quen thuộc – tiếng vó ngựa, dựa vào tiếng vang cao thấp không đều truyền đến, chỉ sợ là tới không ít người.

”Cứu mạng a – ” sau khi tiếng thét chói tai vang lên, tiếng vật va chạm ngày càng tiến gần đến con suối nhỏ.

”Tín, mang ta đi lên.” Khung Ly chỉ vào cây đại thụ cách đó không xa. Tín nhìn thoáng qua đại thụ, gật gật đầu, ôm lấy Khung Ly lưu loát nhảy vài bước đã lên tới nơi.

Tín vừa đặt Khung Ly lên một cành cây chắc chắn, thì ở phía dưới cách đó không xa liền nhìn thấy một bóng người từ trong bụi cây xông ra, người kia chạy trốn vô cùng chật vật, không quan tâm đến dòng suối nhỏ trước mặt mà cứ lao tới, nhìn qua là biết muốn trực tiếp vượt qua dòng suối nhỏ.

Tuy Khung Ly chỉ thấy được một bên của người đó, những nàng vẫn có thể thấy rõ trên thân người nọ vết thương chồng chất. Sau khi nhìn thấy người nọ, Khung Ly có chút kinh ngạc, bởi vì cách ăn mặc của hắn không giống thôn dân, ngược lại giống như thổ phỉ.

Suy nghĩ của Khung Ly rất đơn giản, nếu như hiện tại thổ phỉ đuổi giết thôn dân, thì nàng còn đảm bảo Tín có thể trong tình huống đó đi cứu người thôn dân kia. Nhưng bây giờ, là chuyện gì xảy ra?

Khung Ly đang ngồi trên cây quan sát, đúng lúc thổ phỉ dưới tán cây đang vượt suối bị trượt chân ngã. Đừng thấy dòng suối này nhỏ, nó vẫn có độ sâu nhất định đấy, hơn nữa dưới đáy suối còn có đá cuội trơn trượt.

Lúc này, truy binh đã đuổi tới sau lưng thổ phỉ. Truy binh đuổi sát tới khoảng chừng mười mấy người, số còn lại thì đứng bao vây bên ngoài rừng cây.

Khung Ly vừa nhìn thấy truy binh đuổi tới, lập tức hiểu rõ truy binh là người quan phủ – bởi vì Khung Ly biết đọc đấy, đọc được chữ trên quan phục của truy binh, chỉ là .. tại sao người của quan phủ lại xuất hiện trên núi vắng vẻ này?

Bây giờ, cứu… hay không cứu?

Khung Ly nhìn quan binh tiếp cận tên thổ phỉ kia, bỗng nhớ ra nhiệm vụ của quan binh là bắt thổ phỉ, hơn nữa thổ phỉ cũng phải nhận trừng phạt xứng đáng.

Nghĩ vậy, Khung Ly gạt bỏ ý định cứu người trong đầu, nhìn lần cuối ở phía xa tên thổ phỉ kia đang chống cự lại quan binh, Khung Ly đưa tay ra hiệu cho Tín chuẩn bị cùng mình rời đi.

Nhưng luôn có những việc đôi khi lại không như ý muốn, Khung Ly muốn đi, không có nghĩa là người khác cũng hi vọng nàng rời đi.

”Hai vị trên cây, không hiện thân cho một lời giải thích sao?” sau lưng Khung Ly vang lên tiếng quát hùng hồn, địch ý trong giọng nói hù doạ mấy con chim nhỏ.

Khung Ly biết mình đã bị phát hiện rồi, nhìn Tín bất đắc dĩ nói: ”Tín , dẫn ta xuống dưới đi.” Nàng muốn đi, thế nhưng nàng và Tín không biết bay giống như mấy con chim kia, tuỳ tiện chạy trốn chỉ sợ sẽ giống như tên thổ phỉ kia, bị một đám quan binh truy đuổi.

”Chủ nhân.” Tín gật đầu, ôm Khung Ly nhảy xuống mặt đất. Sau khi thả Khung Ly xuống, Tín tiến lên phía trước một bước đem Khung Ly che chắn ở sau lưng, kiên định nói: ”Ta, sẽ bảo vệ chủ nhân.”

Khung Ly khẽ giật mình, rồi sau đó gật đầu thật mạnh, yêên lặng nắm chặt tay Tín nhìn về phía một con ngựa màu đen tuyền cách đó không xa đang đi tới gần mình.

Tuấn mã màu đen đi tới trước mặt Khung Ly còn vài bước thì dừng lại, một bộ lông bóng mượt để lộ sự cao quý và khí phách của nó. Một bước cuối cùng lúc con ngựa chuẩn bị dừng lại, nó liền nâng hai chân trước giơ lên cao rồi hạ xuống giống như muốn thị uy, sau đó trong mũi phát ra tiếng thở phì phì, mới nghiêng người để cho Khung Ly nhìn thấy được nam nhân đang ngồi trên lưng ngựa. Mặc dù vẻ ngoài của nam nhân này nhìn bình thường, nhưng khí tức phát ra từ người hắn nói cho Khung Ly biết – người này tuyệt đối không bình thường.

Khung Ly đang đánh giá người nam nhân này, nam nhân này lại dò xét Tín. Sau khi phát hiện Tín tuy tuấn mỹ nhưng ăn mặc một thân quần áo mộc mạc, nam nhân khẽ nhíu mày, cũng không nói gì. Nhưng mà, sau khi ánh mắt của hắn dời về phía Khung Ly, trong mắt dần dần xuất hiện sự kinh ngạc không thể che dấu.

Nhìn thấy phản ứng của người kia, Khung Ly không tự giác mà lui lại về phía sau lưng Tín .

”Ngươi là ..?” Ánh mắt đối phương vẫn nhìn chằm chằm vào trên mặt Khung Ly. Một giây sau, nam nhân kích động nhảy xuống ngựa, sau khi tiến lên trước hai bước, rồi mới giật mình đứng lại. Kinh nghiệm nhiều năm sống trên chiến trường nói cho hắn biết, nam nhân đứng trước cô bé kia đối với hắn có sát ý. Hắn không cam lòng yếu thế nên đề tăng khí thế nhìn Tín.

Nhìn thấy phản ứng của nam nhân như thế, trong lòng Khung Ly khẽ động, giật giật góc áo Tín, sau đó hỏi nam nhân kia ”Ngài là thủ lĩnh phải không? chúng ta là thôn dân, đang chuẩn bị đi nội thành.”

Nghe được câu hỏi của Khung Ly, nam nhân thoáng dừng lại một chút, ánh mắt mới một lần nữa nhìn về phía Khung Ly. Sau khi nhìn kỹ Khung Ly một lúc lâu nam nhân mới có chút thất thần nói: ”Quả nhiên rất giống…” Nam nhân bỗng phát hiện mình lỡ lời mới vội vàng sửa lời:”Khụ, ta không phải thủ lĩnh, mà là tướng quân, tên của ta là Lăng Trảm Phong – tiểu muội muội tên gì thế?” Giọng điệu của câu nói sau nghe thật giống với bọn buôn người đang chuẩn bị lừa gạt trẻ con.

Thái độ nghiêm túc của nam nhân lập tức thay đổi, khiến cho Khung Ly bất động thanh sắc kéo Tín lui về sau một bước nhỏ, chậm rãi nói ”Khung Ly”

”Tiểu muội muội là đứa nhỏ của thôn nào?” Phát hiện chính bản thân mình không ổn, Lăng Trảm Phong hơi có chút xấu hổ nghiêm mặt hỏi.

”Thôn Hoà Lâm ạ!” Khung Ly trả lời rất đơn giản.

”Hoà Lâm?” Lăng Trảm Phong khẽ nhíu mày.

Ngay lúc này, tên thổ phỉ kia đã bị quan binh bắt được, ”Báo!Tướng quân, đã bắt được người!”

Lăng Trảm Phong nhìn cũng không nhìn chỉ lạnh lùng nói ”Dẫn đi” Nói xong, lập tức hỏi Khung Ly bằng giọng điệu ôn hoà, ”Tiểu muội muội muốn đi nội thành làm gì thế?”

Bị hỏi đến vấn đề này, Khung Ly có chút cúi đầu, nàng không biết phải trả lời như thế nào.

Lăng Trảm Phong thấy phản ứng của Khung Ly như thế, tưởng rằng nàng không tiện trả lời nên cũng không hỏi nhiều, do đó liền chuyển trọng tâm câu chuyện, ” Hay là tiểu muội muội theo ta cùng vào thành nhé, Khung Ly? Một bé gái mà đi chung với …. một nam nhân, trong núi rất nguy hiểm đấy, Nếu lỡ như trên đường gặp thổ phỉ … thì thật không tốt đâu.”

Khung Ly nâng mắt nhìn Lăng Trảm Phong, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Nàng có Tín lợi hại như vậy, không thèm sợ thổ phỉ đâu.

Lăng Trảm Phong bị từ chối có chút kinh ngạc, ”Tiểu muội muội không muốn?” Nghĩ một chút, Lăng Trảm Phong lại nói ”Nếu như theo chúng ta cùng đi vào nội thành, có chuyện gì khó khăn ta có thể giúp tiểu muội muội đó.”

Lần này thì đến lượt Khung Ly kinh ngạc, nàng thật không ngờ một đại tướng quân sẽ nói với nàng những lời này. Do dự một chút, Khung Ly gật đầu coi như đồng ý. Tuy kinh nghiệm tích luỹ từ trước tới giờ nói cho nàng biết, không được dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, nhưng bây giờ nàng thật sự cần sự trợ giúp, cho nên nàng mới quyết định trước mắt cứ đi theo tướng quân này rồi tính tiếp.

Thấy Khung Ly đồng ý, Lăng Trảm Phong thở dài một hơi. Nhưng đến lúc hắn ngẩng đầu nhìn đến nam nhân đứng trước mặt Khung Ly, nãy giờ vẫn luôn tản ra khí tức nguy hiểm, không khỏi nghi ngờ nói ”Hắn…”

”Là nam nhân của ta” Khung Ly quyết đoán trả lời, giật góc áo của Tín. Tín giống như cảm giác được, liền thu liễm một thân lệ khí (sát khí, sự tàn nhẫn, độc ác).

”Hả?” Lăng Trảm Phong lâp tức ngẩn người, không phản ứng kịp.

”Nam nhân của ta” Khung Ly lặp lại, Tín đứng một bên cũng gật đầu phụ hoạ.

Lăng Trảm Phong nhìn thoáng qua Khung Ly, lại nhìn qua Tín, yên lặng không nói gì.

Đợi không thấy câu trả lời nên Khung Ly nghi hoặc nhìn qua Lăng Trảm Phong.

Dừng một chút, Lăng Trảm Phong mới ho nhẹ một tiếng, nhìn bọn quan binh phía sau lưng hét lớn ”Chúng ta đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play